Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Kế Hoạch Yêu Nhau Khẩn Cấp - Dung Hạc

Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Dung Hạc vẻ mặt mờ mịt, Tưởng Thậm đổi giọng thương hại: “Thật sự mà nói, anh cũng không biết nhiều đâu.”

Dung Hạc “À” một tiếng. 

“Người đó tồn tại trước khi anh biết nó.” Tưởng Thậm nói xong lại nháy mắt mấy cái, dùng một loại giọng điệu dẫn dắt tiếp tục nói, “Và sau bao nhiêu năm quan sát, thì chắc là từ thời trung học.”

Dung Hạc tưởng mình nghe nhầm, lặp đi lặp lại: “Thời trung học ạ?”

Cảm nhận được cảm xúc thăng trầm của Dung Hạc, cuối cùng Tưởng Thậm cũng hài lòng gật đầu: “Đúng vậy, một thanh xuân thật quý giá, không biết là ai mà lại khiến nó nhớ mãi không quên thế không biết?”

*

Do lúc đầu đã chậm trễ một lúc, nên đến ba giờ sáng, Dung Hạc mới hoàn thành công việc.

Sau khi lấy được điện thoại di động, cậu thấy Lục Tiêu Viễn gửi tin nhắn cho mình, nói hắn phải quay về Lăng Bắc chuẩn bị cho buổi họp báo ra mắt phim mới, nói cậu nhớ chăm chỉ quay phim. 

Lại một cuộc chia tay vội vã, chưa kịp nói câu “Gặp lại.”, Dung Hạc có chút tiếc nuối. 

Cậu muốn trả lời Lục Tiêu Viễn một câu “Anh cũng cố lên!”, nhưng sau khi xem xét thời gian, vẫn nên để ban ngày rồi trả lời, như vậy còn có thể nhân cơ hội nói thêm vài câu. 

Rời khỏi trường quay, bước vào màn đêm yên tĩnh, Dung Hạc quấn chặt khăn quàng cổ lại trong gió lạnh, nhớ lại những gì Tưởng Thậm vừa nói, trong lòng như có một luồng điện trào lên, tê dại.

Cậu thực sự có thể cảm thấy rằng đối với Lục Tiêu Viễn hồi đó, cậu là một sự tồn tại rất đặc biệt, và cậu cũng có thể cảm nhận được Lục Tiêu Viễn đối với mình tốt như thế nào. Mặc dù cậu không thể biết liệu tình cảm của Lục Tiêu Viễn có vượt qua tình bạn hay không, nhưng cậu có thể chắc chắn, mình là người duy nhất xông vào thế giới trung học của Lục Tiêu Viễn. 

Nhưng có rất nhiều yếu tố khiến một người “không thể quên”, đôi khi, việc ghét một người thậm chí còn lâu dài hơn cả tình yêu, và thường chỉ có một ranh giới mong manh giữa hai chuyện này.

Có lẽ, Tưởng Thậm đã hiểu lầm. 

Dung Hạc ngửa đầu, phun ra một làn sương trắng về phía vầng trăng tròn ở phía chân trời. 

Thật ra, ở một góc độ khác, chuyện ngoài ý muốn cậu gây ra năm đó cho Lục Tiêu Viễn cũng đủ để hắn khắc cốt ghi tâm. 

Biết Lục Tiêu Viễn mấy năm nay vẫn sẽ nhớ tới mình, còn vì mình mà động lòng, trên môi Dung Hạc lộ nụ cười vừa vui mừng lại vừa khổ sở. 

Trước đó, khi Lục Tiêu Viễn nhắc đến quá khứ trong cuộc phỏng vấn, mọi chuyện dường như thật nhẹ nhàng. Dường như mọi chuyện trong quá khứ đối với Lục Tiêu Viễn từ lâu đều không liên quan, mà cậu từ lâu đã trở thành một người qua đường không đáng nhắc đến trong cuộc đời của Lục Tiêu Viễn. 

Nhớ lại yêu và hận vẫn tốt hơn là quên hoàn toàn.

*

Từ sau khi Lục Tiêu Viễn trở về Lăng Bắc, hai người lại trở lại trạng thái trò chuyện vài câu trên WeChat mỗi ngày, như thể ngày đó kết thúc bằng một cái ôm ngắn ngủi chưa từng tồn tại.

Lục Tiêu Viễn có vẻ rất bận, buổi sáng Dung Hạc gửi tin nhắn, phải đến buổi tối Lục Tiêu Viễn mới trả lời được. 

Dung Hạc đã thấy nhiều lần Tề Hòa đăng vòng bạn bè phải làm việc đêm, cũng nói bóng nói gió vài câu với Tề Hòa, biết Lục Tiêu Viễn đang phải chuẩn bị cho công tác ra mắt phim mới, lúc đi tham ban đoàn làm phim của cậu phải cố gắng lắm mới rút ra được một ít thời gian. 

Theo như Dung Hạc được biết, bộ phim đó là một dự án lớn do chính Lục Tiêu Viễn đầu tư, rất quan trọng và cũng thu hút được nhiều sự chú ý. Làm người trong nghề, cậu có thể tưởng tượng được áp lực của Lục Tiêu Viễn. 

Vì thế dần dần, cậu cũng không quấy rầy Lục Tiêu Viễn nữa, vừa lúc các cảnh quay của cậu cũng tiến đến giai đoạn căng thẳng, phải quay đến 18 tiếng một ngày. 

Kết thúc cảnh quay vào buổi trưa hôm đó, Dung Hạc vừa định đặt hoa baby trong tay xuống, thì nghe thấy mấy cô gái nhỏ bên cạnh nhỏ giọng nói về ý nghĩa của hoa baby, nói màu trắng đại diện cho sự lãng mạn, màu tím đại diện cho nỗi nhớ. 

Cậu cúi đầu nhìn hoa trên tay, là màu tím nhạt. 

Suy nghĩ một lúc, cậu lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh có dòng chữ “Ngày thứ 28 ở đoàn làm phim”, và đăng Weibo đầu tiên kể từ khi tham gia đoàn làm phim “Côn Sơn Tuyết”. 

Tuy nhiên, cậu đã đánh giá thấp sự hiểu biết của fan hâm mộ, rất nhanh chóng có người chỉ ra hoa baby màu tím là để truyền đạt ý nghĩa của nỗi nhớ, chứng tỏ Dung Hạc đang nhớ ai đó.

Bình luận nóng hổi số một nhanh chóng trở thành: [Hãy đoán xem, Hạc Hạc muốn gửi bó hoa baby màu tím này cho ai nào.] 

Ngay sau đó, có người đã trả lời dưới phần bình luận: [Alo? Vợ anh nói nhớ anh đó, anh có đến đoàn làm phim thăm người ta không vậy? @Lục Tiêu Viễn]

Sau đó, fan CP Lộc Nhung đã nhanh chóng tập trung vào bình luận này, @Lục Tiêu Viễn đến hơn hai trăm bình luận.

Dung Hạc chột dạ nhìn những bình luận trần trụi này, mặt nóng như đang nướng trên lửa.

Mắt thấy bình luận @Lục Tiêu Viễn càng ngày càng nhiều, cậu do dự có nên xóa weibo này hay không, nhưng ngẫm lại cảm thấy mình lo lắng thừa rồi.

Weibo của Lục Tiêu Viễn mỗi ngày đều nhận được mấy trăm ngàn thậm chí hàng triệu cái @, mấy trăm cái này của cậu chỉ như muối bỏ bể. Huống hồ đa phần, tài khoản chính thức của Lục Tiêu Viễn đều là do người trong phòng làm việc xử lý, bản thân hắn sẽ không giống cậu lướt Weibo đọc tin tức đâu. 

*

Đêm hôm sau, bầu trời tuyệt đẹp, trăng sáng và rõ, thích hợp quay cảnh “Đình Đào Nguyên bị bao vây và trấn áp ác ma Du Không Tỳ”. 

Theo dòng thời gian kịch bản, đây là cốt truyện của Dụ Không Tỳ, người đã sớm sa đọa thành tà thần, nhưng đây là lần đầu tiên Dung Hạc xuất hiện trong trạng thái hắc hóa, xé toạc bộ mặt đạo đức giả.

Trước khi quay phim, Dung Hạc cầm điện thoại di động lên lần cuối, theo thói quen liếc nhìn vào khung trò chuyện với Lục Tiêu Viễn, lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại ba ngày trước. 

Cậu nhắm mắt đi về phía trường quay, ngưng tụ tinh thần một chút, lần nữa mở mắt ra, đã thay đổi vẻ mặt hoàn toàn bất đồng. 

Bên ngoài phim trường, Tưởng Thậm vừa hoàn thành cảnh quay ở tổ bên cạnh lảo đảo bước tới, nói đùa ở một góc cách đó không xa: “Yo, đường đường là đại minh tinh, tại sao thầy Lục của chúng ta lại oan ức đứng ở đây vậy?”

“Không làm phiền công việc của người khác là một đức tính tốt.” 

Lục Tiêu Viễn một thân đồ đen, trốn ở bóng tối trong góc, ánh mắt vẫn nhìn người mặc trang phục đỏ thẫm trong trường quay. 

Lần trước khi hắn tới, Dung Hạc ở trong trường quay hoàn toàn trở thành một con chim nhỏ bay loạn xạ, thường xuyên mắc lỗi, rõ ràng là do cậu bị phân tâm.

Tưởng Thậm bĩu môi, không nói nhiều, cùng hắn nhìn về phía cách đó không xa.

Cảnh này nói về Dụ Không Tỳ trở thành ác thần, đại khai sát giới giết toàn bộ các môn phái, để kết thúc mọi chuyện, nữ chính bèn giả vờ muốn cùng Dụ Không Tỳ hoàn thành hôn sự do cha bọn họ định ra. 

Vào ngày đính hôn, nữ chính tổ chức một bữa tiệc linh đình ở đình Đào Nguyên, nơi lần đầu tiên họ gặp nhau. Dung Hạc ăn mặc thật đẹp, mặc một chiếc hỷ phục rực lửa như tiên giáng trần. 

Y hỏi nữ chính vì sao không có khách, mà lại chỉ có một tiểu thị nữ. Nữ chính không trả lời, thị nữ đúng lúc này hô bái thiên địa. Ánh mắt Dung Hạc hiện lên một tia khác thường, nhưng vẫn nhếch khóe môi, cùng nữ chính bái thiên địa. 

Lúc uống chén rượu, biểu cảm lạnh lùng và vui tươi của Dung Hạc trở nên rất ngây thơ. Mặt người và quần áo đều đỏ bừng, giống hệt như năm đó y ở đình Đào Nguyên lần đầu gặp sư muội, trong lòng sinh hoảng sợ, nhưng lại nhất kiến chúng tình. 

Buông chén rượu xuống, Dung Hạc muốn nắm tay nữ chính, lại thấy nàng lui về phía sau một bước, chắp tay nói: “Sư huynh, khách mời tiệc cưới huynh muốn, ta đã thay huynh mời đến.”

Một giây tiếp theo, cao thủ của các môn phái lớn lao lên từ mọi hướng như thủy triều, bay vây lấy y. Mà nữ chính đứng đối diện y, vẻ mặt cô đơn, lại thương tiếc nhìn y. 

Đối mặt với sự phản bội của người trong lòng, biểu tình Dung Hạc trong nháy mắt lạnh xuống, triệu hồi vũ khí, lại phát hiện tay chân mình tê dại, chân khí trong cơ thể hoàn toàn không cách nào tụ lại. 

Là do chén rượu giao bôi vừa rồi! 

Gân xanh trên trán y nổi lên, vẻ hồn nhiên, dịu dàng trong mắt vừa rồi biến mất. 

Sau một trận giao tranh ác liệt, Dung Hạc kiệt sức, ngực bị đâm một kiếm. Người nọ hung hăng rút mũi kiếm ra, nhìn thấy vết máu đỏ tươi phía trên, vừa mừng vừa sợ, hô to hắn ta đã khiến ma đầu bị thương, nhưng một giây sau, đã bị một cỗ lực lượng vô hình đẩy ngã xuống đất, miệng phun ra máu tươi. 

Vẻ mặt của nữ chính hơi sững sờ, rất nhanh đã đoán được y là có chuẩn bị mà đến. 

“Ta sớm biết là như vậy, nhưng vẫn đến.” 

Dung Hạc nhặt trường kiếm trên mặt đất lảo đảo vài bước, máy thổi phồng mái tóc dài lượn lờ của y, vạt áo màu đỏ phát ra tiếng phần phật. 

“Ngươi nói ta là ma đầu sao?” Dung Hạc nghiêng đầu nhìn tu sĩ thống khổ cầu xin tha mạng trên mặt đất, giơ tay kết thúc hắn như phủi sạch một hạt bụi, sau đó nhìn về phía nữ chính.

“Năm đó, khi Thập Tam Quỷ Đảo giết cả nhà ta, tàn sát toàn bộ trấn của ta, có vị tiên quân hiệp sĩ nào mà không khoanh tay đứng nhìn? Môn phái chính nghĩa nào mà không từ chối trách nhiệm? Ngược lại Bích Không Các lại đào mộ tổ tiên ta, mưu toan cướp đoạt tâm hồn ma tôn, các vị tiên môn đều cầm xẻng đến. Sư muội Dẫn Nguyệt, muội gọi đây là chính đạo ư?” Dung Hạc nhìn bốn phía, che phần ngực đang chảy máu cười to ra tiếng, tiếng cười thê lương, khiến cho người ta nghe mà đau lòng, “Muội luôn nói muội quan tâm đến tất cả bách tính muôn dân, nhưng đã bao giờ muội quan tâm ta chưa? Ta, Dụ Không Tỳ, không xứng đáng làm thường dân sao, chẳng lẽ lại chỉ xứng làm một con cóc dưới chân nhân sĩ chính nghĩa như muội sao?”

Một giọt nước mắt như bị nhuộm đỏ bởi máu từ khóe mắt Dung Hạc trượt xuống. 

Đoạn này được quay cận cảnh. 

Toàn bộ cảnh chất vấn này, từ đầu đến cuối đạo diễn chưa hô cắt, ở phía sau màn hình liên tục giơ ngón tay cái lên. 

Tưởng Thậm xem còn muôn bùng nổ cảm xúc, dùng khuỷu tay điên cuồng huých Lục Tiêu Viễn bên cạnh: “Lão Lục, diễn xuất này của Tiểu Dung tuyệt vời quá đi!”

Lục Tiêu khoanh tay liếc xéo Tưởng Thậm một cái, không nói gì. 

Trong nháy mắt đó, Tưởng Thậm như đọc được một dòng chữ trong ánh mắt hờ hững của Lục Tiêu Viễn: Cũng không nhìn xem đó là vợ ai. 

Nhưng lại nhoáng một cái, lại chỉ có thể quai hàm bên kia hơi hơi nhếch lên.

Điều này làm cho Tưởng Thậm thấp hơn Lục Tiêu ba cm khóe miệng co giật, cảm thấy vô cùng khó chịu. 

Trong trường quay, mọi người vừa rồi còn căm phẫn tuyên thệ giết chết tà ma, giờ phút này tất cả đều im lặng như hến, như thể kẻ đầu tiên lên tiếng, chính là kẻ bất nhân mà Dụ Không Tỳ nhắc đến. 

Dụ Không Tỳ có vật yêu tà, không ai dám tiếp cận, y đang muốn chạy trốn. 

Nhưng ngay khi Dung Hạc tung người nhảy lên, đột nhiên bị dây kéo kéo mạnh một cái, cậu không khống chế được thân thể nhào về phía trước, cả người tiếp xúc với mắt đất văng xa vài mét.

Các diễn viên xung quanh mất cảnh giác kêu lên trong giây lát, Mã Thanh Vũ đang đứng trước hộp điều khiển cũng đột nhiên phản ứng lại, bàn tay vừa vươn tới mười phân trước màn hình điều khiển vẫn đang vùng vẫy để chạm vào nó thu lại phía sau.

Dung Hạc bịt mắt, chống lên nửa người trên, đôi mắt đẫm lệ loang lổ của cậu bắt gặp ánh sáng khổng lồ cách đó không xa.

Cậu còn chưa kịp nhắm hai mắt đau đớn lại, một bóng người quen thuộc xuất hiện trong ánh sáng trắng chói mắt, giống như ảo ảnh từ trên trời rơi xuống, sải bước về phía cậu, chiếc quần tây đắt tiền đặt trên mặt đất, lo lắng đỡ cậu dậy.

Một giây sau, cậu nhào vào trong ngực người tới, hai tay vòng quanh cổ đối phương. 

Dung Hạc mặc hỉ phục màu đỏ tươi, cả khuôn mặt nằm trên vai Lục Tiêu Viễn, thân thể gầy gò ở trong ngực hắn liên tục run rẩy, mỏng manh như một chiếc lá rụng.

Lục Tiêu Viễn hô hấp một chút, nghiêng đầu. 

Chỉ thấy nước mắt Dung Hạc như đứt dây từ hốc mắt đỏ bừng lăn xuống, rơi vào vai hắn, biến mất sau lớp áo đen.

Lục Tiêu Viễn nâng mặt Dung Hạc lên, nghiêm nghị nói: “Tiểu Hạc, em vao vào đâu rồi?”

Dung Hạc chậm rãi ngẩng đầu lên trong lòng bàn tay Lục Tiêu Viễn, lông mi còn treo vài giọt nước mắt, nhưng vết thương trên mặt và biểu tình quyết tuyệt rõ ràng thuộc về Dụ Không Tỳ. 

Thì ra vẫn chưa thoát vai. 

Người vây quanh bốn phía đã sớm loạn hết cả lên, nhờ vào cuộc gọi của nhân viên công tác, bác sĩ cấp cứu được phân công cũng vội vàng chạy tới.

Dung Hạc dùng ngón tay bẩn thỉu dụi mắt, đối diện với khuôn mặt khó chịu đến cực điểm của Lục Tiêu, mờ mịt ngây người một lúc lâu, nghẹn ngào nói: “Lục…Thầy Lục, anh biến từ đâu ra vậy?”

——————–
Nhấn Mở Bình Luận