Hạ Giai và anh chỉ vừa về đến cửa Hạ Gia, từ bên trong nhà mẹ Hạ đã chạy ra để ngóng. Ba Hạ ngồi trên sô pha lắc đầu thở dài:
“Bà vào đây mà ngồi, tụi nó còn chưa chạy vào được cái sân nữa mà bà đã lật đật chạy ra đó để đứng đó đợi rồi.”
Hạ Nghiễn sắc mặt lại càng u ám, anh ấy chính là ngược biết chuyện này trễ nhất trong nhà lại còn không có tiếng nói trong nhà.
Trong khi ba mẹ Hạ lại nôn nóng thì Hạ Nghiễn lại chẳng thấy vui tí nào. Từ nhỏ anh còn lập ra lời thề nếu mà sao này em gái anh ấy cưới thằng chú rể ít nhất cũng phải vượt qua được thử thách của anh ấy.
Nhưng mà bây giờ tới lúc em gái Hạ Nghiễn thật sự sắp cưới chồng anh ấy lại nhìn một màn mong chờ của ba mẹ mình.
Vậy làm sao mà anh ấy thử thách tên này được? Từ lúc ba anh ấy đi giao thừa gì gì đó về tâm trạng liền vui hẳn, lại còn lâu lâu lại nói chuyện bí mật với mẹ Hạ khiến anh ấy cảm thấy khó hiểu.
Đến hôm qua, nếu không nhờ Noãn Uyên với mấy cái clip trên mạng chắc bây giờ Hạ Nghiễn vẫn như thằng bị mù thông tin chả biết gì!!!
Hạ Giai cùng Tạ Hinh nắm tay nhau đi vào, mẹ Hạ vui mừng nói:
“Hai đứa tới rồi sao? Mau mau vào trong ngồi đi các con.”
Mẹ Hạ dẫn Tạ Hinh đi vào bên trong để ngồi mặc kệ cô vẫn còn chưa đi vào. Cô bĩu môi đi đến ngồi xuống bên cạnh anh.
Truyện đề cử: Cô Dâu Xung Hỉ Của Cố Gia
Tạ Hinh mỉm cười lễ phép đưa quà bằng hai tay cho mẹ Hạ:
“Dạ con không biết nên mua cái gì nên con mua một ít quá mong hai bác nhận ạ.”
Mẹ Hạ vui vẻ cười nhận lấy:
“Con tới là vui rồi còn quà cáp gì nữa chứ, à cơm nước cũng xong rồi chúng ta mau vào ăn đi.”
Hạ Nghiễn im lặng không nói gì cả người tỏa ra sát khí rời đi. Tạ Hinh cũng cảm giác được anh nhìn sang cô khuôn mặt hiện lên một chục dấu?? to đùng.
Cô nhún vai nhìn sang mẹ Hạ dùng ngôn ngữ miệng không phát ra tiếng hỏi:
“Anh ấy bị gì thế???”
Mẹ Hạ lắc đầu nói nhỏ:
“Thằng bé chắc tới tháng nên bị khùng, hai đứa thông cảm đi. Chúng ta mau vào ăn thôi.”
Ngồi vào bàn ăn, mẹ Hạ liên tục gấp đồ ăn vào trong bát của anh. Hạ Nghiễn cuối cùng cũng không nhịn được nữa liền nhàn nhạt nói:
“Mẹ, mẹ cũng không cần éo người ta ăn như vậy. Mẹ làm như vậy sẽ khiến người ta khó chịu đó!!!”
Mẹ Hạ đưa mắt lườm Hạ Nghiễn khiến anh ấy mắc nghẹn sau đó lại tươi cười nhìn Tạ Hinh:
“Con cứ ăn tự nhiên đi nhé. Sau này cũng là người một nhà con cũng quen biết gia đình chúng ta lâu như vậy. Không cần phải ngại đâu!!”
Tạ Hinh ngoan ngoãn gật đầu:
“Dạ.”
Hạ Giai nhìn cá đùi gà nãy giờ mình dòm ngó lại nằm trong bát của anh. Thường ngày đáng lẽ cái đùi đó là của cô cơ mà…
Cô lườm anh dùng chân đạp mạnh vào chân của anh khiến Tạ Hinh đang ăn đùi gà mà cắn phải lưỡi.
Anh trợn mắt đau đớn nhìn cô mím môi cười thầm. Hạ Nghiễn lại tỏ ra không ưa nói:
“Gia đình gia đình gì chứ?”
Ba Hạ ngồi bên cạnh tấp thẳng vào đầu Hạ Nghiễn khiến anh ấy giật mình:
“Im ngay, không thì chúng ta tống con ra khỏi nhà đó.”
Hạ Giai lên tiếng bênh vực Hạ Nghiễn:
“Ba mẹ sao hai người nãy giờ cứ nhắm vào anh hai thế hả!!!”
Hạ Nghiễn gật đầu:
“Đúng vậy, em gái quả thật rất phân minh. Nãy giờ hai người cứ toàn nhắm vào con!!!”
Mẹ Hạ nhếch môi giọng nói có chút đỏng đảnh:
“Ừm, hai con không ăn nữa thì ra ngoài đi. Cho Hinh Hinh ăn no là được!”
Hạ Nghiễn và cô trợn tròn mắt lập tức trừng mắt nhìn Tạ Hinh với khuôn mặt vô tội. Mẹ Hạ như chợt nhớ ra gì đó liền hỏi anh:
“Hai con đã định khi nào làm đám cưới?”
Tạ Hinh nhàn nhạt cười bỏ đũa xuống nghiêm túc nói:
“Dạ, con dự định là sau khi Giai Giai tốt nghiệp đó ạ!!!”
Ba mẹ Hạ nghe vậy ngay lập tức nhìn sang Hạ Giai hỏi:
“khi nào con tốt nghiệp? Không phải chỉ còn hai hay ba tháng nữa thôi sao?”
Cô lườm mẹ Hạ:
“Vậy là mẹ định thật sự sẽ bán con đi cho người này sao? Mẹ không lo lắng chút nào hả???”
Hạ Nghiễn ủng hộ Hạ Giai liền nói:
“Đúng vậy, em ấy còn trẻ như vậy cần gì gấp mà ba mẹ hối lắm thế!!!”
Ba mẹ Hạ lại tiếp tục lườm hai anh em còn đuổi hai anh em bọn họ ra khỏi bàn ăn. Cô và Hạ Nghiễn ngồi ở ghế sô pha tò mò không biết hai người kia đang nói gì với Tạ Hinh.
Lúc cô và anh ra về, khi về đến nhà cô mới chợt nhớ đến mà hỏi anh:
“À khi nãy lúc mẹ đuổi em ra, rốt cuộc là anh và bọn họ đã nói gì?”
Hạ Nghiễn không nói cho cô biết mà chỉ cười, hai tay ôm eo cô đi đến sô pha ngồi xuống. Anh lấy tay xoa nhẹ hai eo của cô khiến nó có chút ngứa.
Cô lại đang cảm thấy tò mò nên đánh vào tay anh nói:
“Đừng phá, khai mau anh và ba mẹ em đã nói gì mà lâu như thế hả?”
Tạ Hinh nhún vai đầu tựa lệ vai cô thản nhiên nói:
“Cũng không nói gì, bọn họ chỉ kêu anh và em đi lĩnh chứng trước đi rồi hẳn đám cưới. Rồi còn hỏi anh định tổ chứ như thế nào, ba mẹ anh có ý kiến gì không…”
Hạ Giai cười như không cười nói:
“Thật sao? Họ có vẻ còn nôn hơn em nhỉ?”
Tạ Hinh thấp giọng cười, hai mắt nhắm nghiền:
“Nhưng mà bé cưng, anh Nghiễn Nghiễn hình như có vẻ không thích anh.”
Hạ Giai bật cười lớn nhớ đến khi nãy Hạ Nghiễn cay cú vì không có được ra oai với anh:
“Là do anh ấy đã tốn công chuẩn bị một cuốn đựng thử thách khi em sắp phải lấy chồng để thử chồng tương lai của em. Nhưng khi biết là anh thì cuốn sổ đó lại không được phép sử dụng nên anh ấy rất cay cú.”
Tạ Hinh thở dài, có chút bất lực mà nói:
“Hơ hơ? Anh theo đuổi người rất dễ hay sao mà anh em còn muốn cho anh thêm thử thách?”
Hạ Giai để mặc anh tựa lên vai mình có chút đau nhưng vẫn lo nghịch tóc anh:
“Không phải còn một phần là do tai nạn lần trước của fan cuồng anh í khiến anh ấy không yên tâm giao anh cho em!!”
Tạ Hinh khịt khịt mũi, oan ức nói:
“Không phải khi đó anh đỡ cho em một dao sao? Anh có chỗ nào mà không đáng tin??”
Hạ Giai bật cười đỡ mặt của anh lên xoa xoa hai bên má của anh:
“Dù sao anh ấy cũng là lo cho em, anh đừng trách anh ấy.”
Tạ Hinh hừ một tiếng, hồi nhỏ không phải anh với Hạ Nghiễn còn rất thân sao? Bây giờ lại như cái chong chóng quay một phắt liền là 360°.
Chẳng lẽ những người có em gái chuẩn bị đi lấy chồng đều có thái độ như vậy sao? Anh thở dài:
“Em đi tắm đi, anh sẽ đi lấy đồ cho em.”
Coi ngoan ngoãn nghe theo lời anh mà đi vào phòng tắm. Anh lấy đồ cho cô để ở bên ngoài cửa phòng tắm mới gõ cửa:
Cốc cốc cốc…
“Đồ anh để bên ngoài có gì thì em đưa tay ra nhé?”
Nói xong anh xoay người hướng ra ban công, vậy là lại kết thúc thêm một ngày nữa…