Những ngày cận tết, Hạ Giai đều gấp rút theo mẹ Hạ ra chợ mua bánh mức và đồ dùng để trang trí nhà cửa.
Mẹ Hạ lôi cô đi hết shop này lại đến shop kia tay nào tay nấy cũng một đống đồ. Cũng may là hôm nay Hạ Nghiễn có cho hai vệ sĩ đi cùng nên cũng không phải cô xách không chắc cô chết mất!!!
Lúc mẹ Hạ định kéo tay cô thêm một cửa hàng quần áo nữa nhưng bị cô nhanh tay kéo lại nhanh chóng nói:
“Mẹ còn định mua nữa sao?”
Mẹ Hạ vỗ tay cô nói:
“Bao lâu mới có một cái tết với cả con cũng là con nên mua nhiều đồ một chút để có thể diện với người yêu.”
Mẹ Hạ lôi kéo cả người cô đi vào bên trong, bắt cố thử hết cái này tới cái khác. Các mẫu mã mới cũng bị mẹ Hạ chê hết.
Duy nhất chỉ có một cái bộ sưu tập mới nhất của Dior là bà ưng nhất nên nhanh chóng chốt đơn.
Đi ra khỏi Dior cô lại nhanh chóng tìm cớ để nhanh chóng ra về chứ ở đây mua mãi chắc cô chết sớm:
“Mẹ ạ, chúng ta mua rất nhiều đồ rồi đó, chúng ta mau về thôi.”
Cô kéo tay mẹ Hạ lôi ra khỏi trung tâm thương mại, đến khi vào ngồi được trong xe khiến cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng nhiên bà nắm lấy tay cô hoảng hốt như quên cái gì đó. Cô lo lắng hỏi:
“Sao thế? Mẹ quên cái gì sao?”
Mẹ Hạ há hốc miệng nói:
“Mẹ quên mua quà cho dì Tạ của con rồi!!”
Cô nghe xong thì mới hết giật mình, cô hít vào một hơi thật sâu nhịn xuống nói:
“Không sao lát con chỉ mẹ vào đặt online bên Dior sẽ giao ngay cho mẹ!!”
Mẹ Hạ lại nói:
“Nhưng mà…”
Cô vuốt lưng mẹ Hạ nhẹ nhàng nói:
“Nhưng mà gì nữa mua ở đây mắc hơn trên mạng nhiều lắm đó nha.”
Mẹ Hạ nhìn cô, cô cũng an ủi mẹ Hạ vì cô biết vốn dĩ bà là người rất kỹ lưỡng. Mỗi khi tặng quà cho ai đó đều phải đích thân đi lựa.
Những thứ nãy giờ mua cũng được bà lựa đi lựa lại rất kỹ càng khiến cô cũng không thể nào kỹ như mẹ được.
Cô và mẹ Hạ về đến nhà, Hạ Nghiễn đang ngồi trên sô pha nhâm tiện cô cũng nhờ anh ấy giúp:
“Hai, hai giúp mẹ đặt hàng Dior trên mạng dùm em. Em đi tẩy trang rộ thay đồ đã.”
Hạ Nghiễn gật đầu, đi tới ngồi bên cạnh mẹ Hạ ân cần chỉ bà cách để mua hàng online chính hãng.
Hạ Giai mỉm cười đi lên phòng thay đồ, cô háo hức tới ngày được đi đón giao thừa cùng anh quá đi mất.
Nhắc mới nhớ mấy ngày nay Tạ Hinh cũng rất ít khi gọi điện cho cô. Có cũng là vào đêm khuya mới gọi.
Cô thở dài, chắc là anh đang bận việc. Cô cũng ít khi phàn nàn anh về vấn đề này lắm vì cô nghĩ rất thoáng.
Anh và cô cũng cần có không gian riêng không thể nào mà cứ dính lấy nhau 24/7 được. Nên mỗi khi gọi điện thoại cô đều dặn anh ăn uống nghỉ ngơi đầu đủ đừng làm việc quá sức.
Thay đồ xong, cô mới bước ra khỏi nhà tắm lại có người gọi đến. Cô vừa lau tóc vừa đi lại xem người gọi đến.
Là số lạ, cô nhíu mày mở lên nghe:
﹝Alo, ai vậy?﹞
Triệu Bân bên kia buồn bực lên tiếng:
﹝Anh là Triệu Bân quản lý của Chu Dương đây, em có rảnh để nghe anh nói chuyện một chút không?﹞
Hạ Giai dịu dàng nói:
﹝Có gì thì anh cứ nói đi em rảnh.﹞
Triệu Bân thở phù, ngượng ngùng hỏi:
﹝Chuyện là giao thừa nay Chu Dương có được một đài truyền hình mời đến tham dự bữa tiệc giao thừa nó rất quan trọng nhưng mà cậu ấy nhất quyết một hai phải muốn đón giao thừa với em. Em nghĩ cách giúp anh với…﹞
Hạ Giai im lặng không nói chuyện, Triệu Bân khó xử nói tiếp:
﹝Anh thật sự không muốn phiền tới em đâu nhưng mà tên này lại thật sự quá cứng đầu.﹞
Hạ Giai thản nhiên nói:
﹝Anh gửi cho em địa chỉ khách sạn với nơi tổ chức cái đó cho em đi.﹞
Triệu Bân vui mừng nói:
﹝Được, anh sẽ gửi địa chỉ và đặt vé máy bay cho em ngay. Tên đó vẫn còn đang quay phim. Em đợi một xong nó sẽ ra gọi cho em ngay thôi. Em nhớ thuyết phục dùm anh nhé…﹞
Hạ Giai mỉm cười nhẹ nhàng nói:
“Vâng.”
Cúp máy cô cụp mắt xuống, chắc là anh muốn đón giao thừa với cô. Cô đi đến mở tủ soạn vali của mình.
Mẹ Hạ định đi lên phòng để tham khảo ý kiến của cô, bà đứng bên ngoài gõ cửa:
Cốc cốc cốc…
“Tiểu Giai Giai, con đã tắm xong chưa mẹ có mấy mẫu túi muốn hỏi ý kiến của con.”
Cô vừa soạn vali nghe tiếng gõ cửa liền bỏ sang một bên chạy đến mở cửa:
“Con đây, mẹ vào đi.”
Mẹ Hạ bước vào thấy coi đang soạn vali lại bắt ngờ hỏi:
“Con định đi đâu thế?”
Hạ Giai mỉm cười hì hì ngãi đầu nói:
“Noãn Uyên rủ con 30 tết đi một chuyến xem công ty thực tập với cậu ấy.”
Mẹ Hạ nghe lại trợn mắt bất ngờ:
“Vậy là con không định đón giao thừa với nhà mình sao?”
Cô bĩu môi tựa vào lòng mẹ Hạ nói:
“Con sẽ về đúng mùng 1 mà, mẹ yêu yên tâm nhé!!!”
Mẹ Hạ nhăn mặt, mấy năm nay cô không đón giao thừa với bà. Năm nay vừa mới trở về lại phải bận việc.
Trong lòng bà buồn rầu thở dài nhưng cũng không muốn cấm cản cô:
“Haizzz cũng được, miễn con về lúc mùng 1 là được mẹ cũng không bắt buộc con phải ở nhà.”
Cô vui mừng ôm lấy mẹ, chợt nhớ bà kiếm cô vì chuyện gì nên hỏi:
“Mẹ lên kiếm con có chuyện gì vậy? Mẹ đã tìm được mẫu nào ưng ý chưa?”
Hạ Giai nhắc mẹ Hạ mới nhớ lấy iPad đưa cho cô xem:
“Đây mẹ có mấy mẫu ưng ý nhưng không biết chọn mẫu nào.”
Cô nhìn rồi lại ngẫm một chút:
“Theo con nhớ dì Tạ rất những mẫu túi trưởng thành và sang trọng một chút. Hay là mẹ chọn mẫu này đi chắc chắn dì ấy sẽ thích lắm.”
Mẹ Hạ cũng rất ưng cái túi này trùng hợp cô cũng thích cái túi đó nên bà liền gật đầu:
“Mẹ cũng ưng nó lắm, vậy chúng ta lấy nó đi.”
Cô mỉm cười gật đầu bắt đầu điền thông tin cho mẹ Hạ. Làm xong cô đưa máy cho mẹ:
“Con xong rồi, mẹ đợi một lát nữa bên đó sẽ mang hàng đến cho mẹ.”
Mẹ Hạ vui mừng nói:
“Đúng là thời hiện đại cái gì cũng có. Mẹ xuống dưới đợi, có gì cần thì gọi mẹ nhé.”
Hạ Giai gật đầu tiễn mẹ Hạ ra khỏi phòng, cô lại đi đến ngồi xuống sắp xếp vali. Triệu Bân gửi địa chỉ khách sạn và thông tin chuyến bay cho cô:
﹝Khi nào em đến thì liên hệ với số điện thoại lúc nãy cho anh, anh sẽ cho tài xế đến đón em.﹞
Hạ Giai: ﹝OK.﹞