Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Một ngày thứ bảy bận rộn, báo bảng cũng đã xong hai ba phần, lúc buổi tối kết thúc công việc thì Mạnh Hành Du nghĩ đến Cảnh Bảo vẫn còn ở chung cư, nên không cùng Trì Nghiên ăn cơm.

Sau khi ăn cơm chiều ở nhà ăn xong, thì Mạnh Hành Du về lại ký túc xá lấy ba lô sách vở rồi đi thẳng đến thư viện.

Sau khi hoàn thành xong ba bài tập Khoa học Tự nhiên thì Mạnh Hành Du dọn dẹp đồ đạc, rồi về lại ký túc xá.

Chưa đi được hai bước thì nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, Mạnh Hành Du dừng lại, quay đầu nhìn lại thì thấy một nam sinh bị bạn bè xung quanh cậu ta đẩy đi, lảo đảo vài bước rồi nhảy đến trước mặt cô.

Mạnh Hành Du cảm thấy cậu ta có chút quen mắt, nhưng cũng chỉ là quen mắt mà thôi.

Nam sinh sờ đầu, bởi vì căng thẳng mà nói chuyện hơn bị lắp, “Cái kia…..Mạnh Hành Du, cậu còn nhớ tớ không?”

Bạn bè của cậu ta còn đứng phía sau nhìn, Mạnh Hành Du kỳ thật muốn nói không nhớ rõ, nhưng cảm thấy hơi quá trực tiếp, vì thế sửa miệng, nói: “Cậu là?”

“Lúc mới vừa khai giảng xong thì tớ có đưa cậu một phong thư ở trước quầy bán đồ ăn vặt đó.”

Nam sinh sợ Mạnh Hành Du vẫn không nhớ rõ, nên cố gắng tìm từ ngữ mấu chốt của bản thân, “Tớ ở lớp 2, gọi là Giang Vân Tùng, cậu hồi cấp hai học ở trường trung học liên kết đúng không, tớ cũng học ở trường đó, ở lớp bên cạnh của cậu đó, có lẽ cậu không có ấn tượng nhưng hồi thi tuyển sinh thì chúng ta cũng cùng một trường thi đó, tớ ngồi chéo phía trước cậu đó.”

Vừa nói đến phong thư ở trước quầy bán đồ ăn vặt thì Mạnh Hành Du liền nhớ tới, đây còn không phải là anh trai nhỏ ngây thơ kia sao.

Nhưng là lần trước cô đã nói không lưu tình như vậy rồi, chẳng lẽ ý tứ còn chưa biểu đạt đủ chính xác hay sao?

Mạnh Hành Du nghe xong một câu dài như vậy, cũng chỉ lễ phép cười, vừa xa cách vừa khách khí nói: “Vậy sao, trùng hợp quá nhỉ.”

Giang Vân Tùng nghe ra Mạnh Hành Du không muốn nói nhiều, nụ cười trên mặt có chút cứng lại, đột nhiên nhớ tới một việc, bèn đẩy ba lô trên lưng ra trước người, kéo ra ra rồi lấy một tập tài liệu bên trong đưa cho Mạnh Hành Du, “Tớ nghe nói cậu bị học lệch, đây là sổ ghi chép thường ngày của nhóm đại biểu môn Văn của lớp chúng tớ, cậu cầm xem đi, cuối tuần sau là đến kiểm tra hàng tháng sao, hy vọng có thể giúp được cậu.”

Mạnh Hành Du sửng sốt, nhìn cái tập tài liệu này, theo bản năng từ chối, “Không cần đâu, cảm ơn cậu, cậu giữ lấy mà dùng đi.”

“Tớ có rồi, phần này cậu cầm lấy đi, dù sao cũng không phải đồ vật đáng giá.” Giang Vân Tùng đặt túi văn kiện vào lòng của Mạnh Hành Du, “Cố lên nha, chúc cậu làm bài kiểm tra hàng tháng được thành tích tốt.”

Nói xong, Giang Vân Tùng xoay người rồi kéo hai người bạn đang nhiều chuyện ở phía sau chạy đi, biến mất trong tầm mắt của Mạnh Hành Du.

Mạnh Hành Du cầm sổ ghi chép môn Văn có phần nặng trĩu này, thở dài một hơi, trong lòng ngũ vị tạp trần (*).

(*) Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp. (Nguồn: Leo Săn Sư Tử)

Lại thêm một phần nhân tình, cô không muốn thiếu nhất chính là nhân tình.

Đã hẹn thời gian đi học cùng Trì Nghiên vào sáng chủ nhật, Mạnh Hành Du trực tiếp ôm cặp sách đến phòng học, nghĩ sau khi làm xong báo bảng thì cứ ở phòng học làm bài tập luôn, đỡ phải buổi chiều lại về ký túc xá.

Trì Nghiên luôn đúng giờ hiếm khi đến trễ, Mạnh Hành Du ăn xong bữa sáng, hoàn thành xong phần màu của trục cuốn sách, mới thấy anh đi vào, phía sau còn có thêm cái đuôi nhỏ Cảnh Bảo.

Cả ngày hôm qua Cảnh Bảo cũng không tới, nghe Trì Nghiên nói là em ấy không muốn, tình nguyện một mình ở nhà xem TV rồi chơi ghép hình.

Hôm nay thế nhưng lại cùng đến, Mạnh Hành Du đúng thật là ngoài ý muốn.

Trì Nghiên bỏ cặp sách nhỏ của Cảnh Bảo xuống, dẫn em ấy đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, “Tự mình làm bài tập đi, anh còn bận việc.”

“Vâng.”

Trong phòng học ngoại trừ Mạnh Hành Du thì không có người ngoài, Cảnh Bảo cũng thả lỏng không ít, ngoan ngoãn lấy bút chì từ trong hộp bút ra, vùi đầu làm bài của thầy giáo đã đưa.

Mạnh Hành Du đưa thuốc màu đã pha cho Trì Nghiên, nhỏ giọng hỏi anh, “Sao Cảnh Bảo tới vậy? Cuối tuần cũng có người tới phòng học để tự học, em ấy……..Không sao chứ?”

“Không sao, là chính em ấy nói muốn tới.”

Trì Nghiên cầm lấy bút lông, dính tí nước trên ngòi bút rồi mới dặm vào hộp thuốc màu, để tránh lúc viết lên bảng lại không đều.

“Vậy em ấy biết sẽ có người đến phòng học không?”

Mạnh Hành Du quay đầu lại nhìn Cảnh Bảo, em ấy hôm nay đã đổi quần áo, là chiếc áo lông màu vàng, còn đội một chiếc mũ nhung trắng, ngồi trên ghế, do chân với không tới nên cứ treo lơ lửng ở không trung, cả người tròn vo cực kỳ đáng yêu.

“Không biết.” Trì Nghiên viết chữ, ánh mắt chuyên chú, “Thằng bé cần phải làm quen với việc giao tiếp với người khác, nếu không ép buộc thì em ấy sẽ không đi về phía trước được.”

Một câu nói như ông cụ non thốt ra từ miệng của Trì Nghiên, Mạnh Hành Du nghe có chút không quen, cô cúi đầu, cười trêu ghẹo: “Cậu nói mấy lời này giống như mấy ông già vậy đó, chính là cái loại mà rầu thúi ruột ấy.”

Trì Nghiên viết xong một chữ, lui ra sau hai bước để xem xét, sau khi kiểm tra độ lớn nhỏ của chữ trước mặt đã đều nhau, mới tiếp tục viết tiếp, nghe thấy Mạnh Hành Du nói xong thì cười khẽ, nhàn nhạt nói: “Ông già cũng chưa phải lo lắng, suy nghĩ nhiều như tôi.”

Mạnh Hành Du tựa như cảm thấy trong lời nói của Trì Nghiên có ẩn ý gì đó nhưng vẫn kiềm chế dục vọng thám thính của mình mà không hỏi tiếp, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói cho qua chuyện, “Vậy cậu thăng cấp đi, làm Nghiên nhị gia đó.”

Trì Nghiên tiếp tục trêu đùa, “Du nhị gia đúng là để mắt tôi nha.”

Mạnh Hành Du ôm quyền, không quên nhắc nhở, “Khách khí rồi, chữ của nhị gia cậu đòi hỏi phải viết nghiêng đấy, nhớ chuyên tâm vào.”

Trì Nghiên cười mắng, “Thần kinh.”

Mạnh Hành Du nhảy từ trên bàn xuống, cầm cái ly rửa bút ra ban công đổi nước, lúc đi ra tới ban công thì thấy Trần Vũ ôm cặp sách đi vào, trên mặt hơi thay đổi.

Cả tuần này cậu ta không về ký túc xá, lúc này mới sáng chủ nhật thôi mà Trần Vũ đã trở lại trường rồi, đúng là chăm chỉ.

Trong phòng học nhiều hơn một người, Trì Nghiên và Mạnh Hành Du không nói chuyện phiếm nữa, chỉ làm những việc cần làm.

Ước chừng một giờ sau, Cảnh Bảo làm xong bài tập, nhảy xuống từ trên ghế, tới phía sau phòng học đi tìm Trì Nghiên để kiểm tra bài, lúc này mới chú ý tới trong phòng học có nhiều thêm một người lạ.

Cảnh Bảo như là chạy đến bên cạnh của Trì Nghiên, giống như lúc trước, có người ngoài thì cứ tránh ở sau lưng anh.

“Anh ơi……” Cảnh Bảo giật nhẹ tay áo của Trì Nghiên, ánh mắt né tránh, “Em muốn về nhà……”

Một bàn tay của Trì Nghiên cầm bút, một bàn tay kia cầm bảng màu, không có tay thứ ba mà dỗ em ấy, chỉ nói, “Anh còn chưa xong việc, tự mình chơi một lát đi.”

“Em làm xong bài tập cả rồi.” Ngụ ý là không có gì để chơi hết.

Trì Nghiên “Ừ” một tiếng, cố ý xuyên tạc ý tứ của em ấy, “Giỏi quá, trong ngăn bàn có thạch trái cây đó, cho em ăn một cái thôi, đi thôi.”

Cảnh Bảo chu miệng, “Em không muốn ăn thạch trái cây đâu.”

Mạnh Hành Du ở bên cạnh nói thêm: “Chị còn có Oreo và khô bò nữa.”

“Em không đói, em không muốn ăn.” Cảnh Bảo có chút giận, giục quyển vở xuống dưới đất, trừng mắt nhìn Trì Nghiên, “Em phải về nhà, em không muốn ở đây.”

Trì Nghiên quét mắt nhìn quyển vở bị em ấy giục xuống, ánh mắt liền trầm xuống, lại mở miệng mang theo sự không kiên nhẫn, “Nhặt lên ngay.”

Cảnh Bảo vẫn đứng ở chỗ không nhúc nhích, lặp lại một lần nữa, “Em nói em phải về nhà, em đã làm xong bài tập rồi. Em, muốn, về, nhà.”

Trì Nghiên buông đồ trên tay xuống, tiến lên hai bước nhặt quyển vở lên, phủi bụi trên mặt vở rồi không nhanh không chậm nói, “Được rồi, về đến nhà gọi điện thoại cho anh.”

Cảnh Bảo không nghĩ tới ngay cả giận dỗi cũng không dùng được, trong lòng sốt ruột, lại uất ức nói: “Anh về với em đi…….”

Trì Nghiên chỉ vào chỗ trống to đùng còn chưa viết xong, “Anh còn chưa xong việc không thể về được, em muốn về nhà cũng được thôi, tự em về đi.”

“Anh không thể đưa em về nhà trước rồi quay lại sao?”

“Vì sao?”

“Em không thể về một mình được, em……”

Ánh mắt của Trì Nghiên nghiêm lại, đặt hai cuốn sách bài tập ở trên tay của Cảnh Bảo, để em ấy tự cầm, “Em biết đường, cũng không bị cụt tay cụt chân, Trì Cảnh, em nói cho anh nghe xem, em vì sao lại không thể tự về nhà được hả?”

Lời nói này hơi nặng, Mạnh Hành Du xoay người lại, thì thấy hốc mắt của Cảnh Bảo hồng hồng, như là giây tiếp theo sẽ khóc ngay, nên mềm lòng, nhịn không được liền khuyên một câu, “Trì Nghiên, cậu từ từ nói với em ấy, đừng có mắng…….”

“Em không giống những người khác, tất cả mọi người đều nói em khác người!”

Cảnh Bảo đột nhiên cắt ngang lời nói của Mạnh Hành Du, giọng nói còn theo chút nức nở hơi phát run, “Tất cả mọi người đều nhìn em, cười em, em không muốn trở về một mình, em không muốn, em không muốn———!”

Câu nói tiếp theo như là hét lên, Trần Vũ vẫn luôn cẩn thận vùi đầu, nghe thấy động tĩnh bên này cũng nhìn qua.

Mạnh Hành Du bị tiếng hét của Cảnh Bảo làm sửng sốt, cũng không phải là bực tức gì, chỉ là trong lòng cực kỳ chua xót, còn chua hơn cả ăn một hộp chanh.”

Sắc mặt của Trì Nghiên cũng không đẹp lắm, Cảnh Bảo hét lên xong thì lại cúi đầu khóc, bả vai nhỏ run run, làm người khác nhìn thôi cũng thấy đau lòng.

Mạnh Hành Du lấy tờ khăn giấy bên cạnh muốn đưa cho Trì Nghiên để anh đưa cho bạn học nhỏ lau nước mắt, ai ngờ còn chưa vươn tay ra thì Trì Nghiên đã dắt cánh tay của Cảnh Bảo ra bên ngoài phòng học.

Hai anh em, một người thì khóc, một người thì áp suất thấp, Mạnh Hành Du sợ sẽ xảy ra chuyện nên nhanh buông đồ trong tay xuống rồi cùng đi ra ngoài.

Trì Nghiên dẫn Cảnh Bảo đi không bao xa, đến cửa cầu thang thì dừng lại, anh đè bả vai của Cảnh Bảo lại, để thằng bé đối diện với bức tường.

Tiếng khóc của Cảnh Bảo ngày càng lớn, cứ như khóc là để cho Trì Nghiên nghe thấy. Trì Nghiên vẫn làm như không nghe thấy, chờ khoảng nửa phút đến khi tiếng khóc của Cảnh Bảo nhỏ dần, anh mới mở miệng, “Người khác nói em là cái gì thì em chính là cái đó sao?”

Cảnh Bảo xoa nước mắt, nhỏ giọng phản bác, “Em vốn dĩ……Vốn dĩ không giống người khác…….Bọn họ…….Cũng không nói sai.”

Trì Nghiên còn rất nhiều lời nghẹn ở cổ họng nhưng một chữ cũng không nói nên lời, mỗi lần thấy Cảnh Bảo nổi giận thì đều sẽ như vậy.

Rất tức giận, cũng vô lực, còn có sự buồn bã khi không nhìn thấy cuối con đường.

“Chỗ này không có ai, em đứng đây đi, đứng đến khi anh làm xong việc thì thôi.”

Trì Nghiên để lại một câu, sau đó xoay người đi vào phòng học.

Đi được nửa đường thì Mạnh Hành Du ngăn anh lại, cẩn thận khuyên nhủ, “Cậu để em ấy đứng ở đó sao? Bằng không cậu đưa em ấy về trước đi, báo bảng cũng không cần làm nhiều lắm đâu.”

“Không đưa, để em ấy đợi đi.” Trì Nghiên đẩy vai của Mạnh Hành Du để cô cùng quay lại, “Không thể nuông chiều được, càng nuông chiều càng được nước lấn tới.”

Trong nhà Mạnh Hành Du cũng có vài người em họ cũng chạc tuổi của Cảnh Bảo, mỗi lần trẻ con cáu kỉnh thì bảy bà cô rồi tám bà dì chụm lại vội vàng dỗ dành, cứ sợ mấy đứa nó khóc mãi thì không tốt.

Huống chi là Cảnh Bảo, một đứa trẻ càng cần nhiều tình thương hơn nữa.

Nhưng quan hệ của cô và Trì Nghiên cũng không thân thiết lắm, huống chi đây là việc nhà của anh, nên Mạnh Hành Du không tiện can thiệp quá nhiều, không hiểu thì không hiểu, nhưng tôn trọng thì vẫn phải tôn trọng.

Lúc giữa giờ cơm trưa, báo bảng cuối cùng cũng đã hoàn thành, Mạnh Hanh Du đứng trên bục giảng thấy kiệt tác của mình thì lập tức có cảm giác thành tựu hẳn, liền chụp một tấm hình giữ lại làm kỷ niệm.

Hai người thu dọn đồ ở phía sau phòng học, cái gì nên giặt thì giặt, cái gì nên giục thì giục, lúc Mạnh Hành Du giặt xong thì ban công đi ra thì nhớ tới Cảnh Bảo còn đang đứng ở cửa cầu thang, chủ động nói: “Cậu dẫn Cảnh Bảo về đi, giữa trưa không cần cùng ăn cơm với tôi đâu.”

Trì Nghiên lấy cặp sách của Cảnh Báo, gật đầu, “Được, vậy buổi tối gặp.”

“Buổi tối gặp.”

Mạnh Hành Du không muốn đến nhà ăn để chen chúc với nhóm người lớp 12, nên cô ở phòng học làm bài tập nửa tiếng, sau đó thấy cũng đã đến giờ, thì cô mới lấy thẻ học sinh đến nhà ăn.

Đã quá giờ cơm, mấy quầy đồ ăn cũng không còn thừa nhiều, Mạnh Hành Du cũng không muốn ăn gì nên cứ đi vòng quanh, cuối cùng lại mua một chén mì trứng ăn cơm trưa.

Trong lúc chờ đợi có phần nhàm chán, Mạnh Hành Du mở WeChat ra muốn nhắn tin cho Trì Nghiên.

———“Hai người về nhà chưa?”

Không được, ngữ khí có vẻ hơi quá thân thiết rồi.

———–“Cảnh Bảo không bực mình với cậu chứ?”

Khoan đã, anh em nhà người ta có gì cũng có liên quan gì tới cô đâu, lo chuyện bao đồng không tốt, cho dù muốn hỏi cũng phải uyển chuyển một chút.

———–“Tớ thấy bài kiểm tra Toán cậu còn chưa làm, buổi chiều cậu về phòng học lấy đi.”

Bài tập của người ta có làm xong chưa chẳng lẽ người ta còn không biết sao hả? Còn cần mày nhắc nhở làm gì, đúng là dư thừa mà.

Như vậy uyển chuyển quá, uyển chuyển đến mức làm người ta cảm thấy mày đang hàn huyên thôi, ngay cả một chút trọng điểm cũng không có, đúng là tẻ ngắt.

Xoá xoá xoá ngay.

Biên tập đi biên tập lại cả mười mấy cái tin, thế nhưng Mạnh Hành Du vẫn cảm thấy không thích hợp, cô ôm mặt tìm chỗ ngồi xuống, vừa xoa mặt vừa tiếp tục nghĩ nên nhắn gì cho thích hợp.

Không đợi cô nghĩ xong thì trên khung thoại nhảy ra một tin nhắn, làm Mạnh Hành Du hoảng sợ, một chiếc đũa cũng trực tiếp rớt thẳng trên đất.

———“Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Mạnh Hành Du khom lưng nhặt chiếc đũa lên, không rảnh lo ăn mì nữa, mà trước tiên trả lời tin nhắn.

———“Cái gì cái gì thế? Cậu đang nói gì vậy?”

Chiêu giả ngu này hiển nhiên không có đất dụng võ, Trì Nghiên gửi lại một tấm hình chụp màn hình, Mạnh Hành Du mở ra thì thấy chính là hình cửa sổ nói chuyện của hai người, trên đó ghi rõ trạng thái “Đối phương đang nhập văn bản”, làm cô xấu hổ muốn độn thổ.

Cho nên WeChat thật sự không nên nhân tính hoá lên mà, trạng thái đang nhập văn bản là gì chứ. Đúng là lắm chuyện, đánh giá xấu, với xoá tin nhắn còn có công năng nhắc nhở xem có muốn xoá tin nhắn không nữa, đúng là vô dụng mà.

Ai……Khoan đã!

Không đúng nha.

Sao Trì Nghiên biết cô vẫn luôn viết viết xoá xoá chứ?

Ánh mắt của Mạnh Hành Du sáng lên, ngón tay ở trên màn hình lướt như múa.

——–“Cậu không phải nhìn chằm chằm vào khung thoại, xem tớ có nhắn cho cậu không đấy chứ?”

Trì Nghiên không trả lời.

Mạnh Hành Du sợ bề mặt đóng thành tảng, bèn đứng dậy cầm lấy một đôi đũa mới, trộn mì lại rồi ăn một miếng, sau đó nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại, vẫn không có tin nhắn đến, ngay cả cái trạng thái “Đối phương đang nhập văn bản” cũng không thấy.

———-“Lớp trưởng, hello?”

Cách một phút đồng hồ, anh vẫn không trả lời.

“Cậu nói xem không có việc gì tự nhiên nhìn chằm chằm cửa sổ nói chuyện với tôi làm gì chứ? Cậu mà chủ động một chút, chúng ta cũng sẽ có chuyện xưa nha.”

———“Kỳ thật cũng không cần quá chủ động đâu, cậu vẫn không chủ động như tôi đâu, tôi đây tốt xấu gì cũng “Đối phương đang nhập văn bản”, cậu sao ngay cả cái rắm cũng không thèm thả thế?”

———-“Trì Nghiên, có phải cậu cảm thấy tính tình tớ cực kỳ tốt không? Còn không thèm trả lời tin nhắn nữa.”

Cộng với năm tin tức như đá chìm đáy biển kia, Mạnh Hành Du bằng bất cứ giá nào cũng nửa đùa nửa giỡn nhắn thêm một câu.

——–“Nghiên nhị bảo này, để tớ lớn mật suy đoán một chút xem, chắc cậu không phải đang thẹn thùng chứ?”

Cái tin này rốt cuộc cũng được trả lời, nhưng là người trả lời cô không phải là Trì Nghiên mà là hệ thống tin tức.

——-Tin tức đã gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối nhận.

“…….”

Mạnh Hành Du: ????

Mẹ nó???? Còn không cho nói đùa nữa sao???????

Cậu là hoa mắc cỡ hay sao !!!!!!

Nhấn Mở Bình Luận