Chương 25: Tra xem có lịch sử bất lương không
“Cậu nói hình như rất có lý.”
“Không phải hình như mà là vô cùng. Đơn hàng lớn như này, cũng chỉ có B.S chúng ta! Chỉ là tên này là tôi không ngờ đến.” Lập trình viên đang gặm cánh gà chân đạp lên sàn nhà gạch sứ mượn lực đẩy ghế xoay lại, liếc mắt liền nhìn thấy Thẩm Diệc Bạch đang đứng ngoài cửa.
Buông cánh gà đang gặm một nửa, hoang mang đứng lên, kêu: “Thẩm tổng.”
Thẩm Diệc Bạch đi tới, hỏi: “Đơn đặt hàng đâu?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tìm được rồi tìm được rồi, ở đây.” Lập trình viên nói Tiểu Bạch chính là Thẩm Diệc Bạch từ những cái hộp hỗn loạn trên bàn tìm được đơn đặt hàng đưa cho Thẩm Diệc Bạch.
Trên đơn đặt hàng, có dòng chữ màu đen theo kiểu Khải lớn: Tiểu Bạch theo đuổi con thỏ.
Lâm Tư Hàm luôn làm anh ngạc nhiên. Hồi năm nhất nhìn thì rất cao lãnh, sau khi quen biết mới thấy mềm mềm lại đáng yêu.
“Thẩm tổng, người đặt cơm là ai vậy?” Lập trình viên đang gặm cánh gà đánh bạo hỏi, anh ta mới không tin Thẩm tổng nghiêm túc của bọn họ sẽ dùng cái tên này đâu.
Thẩm Diệc Bạch vuốt thẳng góc đơn đặt hàng, nhàn nhạt nói một câu, “Con thỏ.”
Nhóm lập trình viên độc thân hàng năm ôm bàn phím: What?
Bọn họ có mắt, biết chữ, con thỏ con thỏ, nhưng rốt cuộc con thỏ là ai chứ?
Thẩm Diệc Bạch thu lại đơn đặt hàng, ngồi xuống vị trí của tổ trưởng tổ Khai Thác, thu lại thần sắc đối mặt với từng hàng từng hàng số hiệu trên màn hình bắt đầu tìm khắc phục lỗi.
Kim đồng hồ đồng hồ treo tường màu lam kêu tích tắc tích tắc, ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa dần biến thành màu cam ôn hòa. Cả buổi trưa, dày vò lại nôn nóng, hàng ngàn dòng số hiệu, sửa chữa từng chi tiết nhỏ, giống như mò kim đáy bể.
Hộ vệ tuần tra đã lập trình theo một lộ tuyến cố định trong bản đồ không chịu khống chế bắt đầu công kích các tài khoản thử nghiệm, cái này còn dễ giải quyết. Nhưng mà bởi vì vấn đề động tác của nhân vật làm cho game tự out, làm sao để giải quyết vấn đề "tính ổn định" mới là nhiệm vụ cấp bách.
Thẩm Diệc Bạch giải quyết xong một lỗi BUG nhỏ tiềm ẩn, thử vận hành một lần, tính ổn định vẫn tồn tại vấn đề, hơn nữa còn rất nhiều những lỗi nhỏ khác.
“Tan ca đi, hôm nay mọi người vất vả rồi.” Thẩm Diệc Bạch nói tháo một cúc áo trên cổ.
“Này............” Lập trình viên hai mặt nhìn nhau, không thể tin vào lỗ tai của chính mình. Bug liên quan đến việc game có thể thử nghiệm đúng thời gian không còn chưa tìm được sửa chữa, sao có thể tan ca đúng giờ?
“Làm việc căng thẳng nhiều ngày như vậy rồi, trạng thái tuột dốc, một chốc một lát cũng không thể tìm được BUG. Không bằng trở về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lại tìm.”
“Kịp sao?” Một lập trình viên nghi hoặc. Trong nước có rất nhiều công ty đối mặt với tình huống này, cơ hồ đều là trắng đêm không ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Diệc Bạch nhìn về phía lập trình viên mặc áo T màu đen, khẳng định nói: “Kịp.”
“BUG ở một mức độ nào đó là tồn tại tất nhiên, có lớn có bé. Mù quáng mà tìm kiếm vấn đề cũng không thể giải quyết được, nghỉ ngơi tốt một đêm, sáng mai tiếp tục, tiếp tục sửa chữa những BUG đã biết.”
Tổ trưởng tổ Khai Thác đúng lúc nói chuyện, “Hahaha, trở về đi. Nhớ lại khi mọi người học đại học, đều nói giỡn với nhau BUG nhỏ uống ngụm nước nâng cao tinh thần sửa chữa ba bốn dòng số hiệu, BUG lớn thì hút điếu thuốc bình tĩnh nín thở sửa tiếp, gặp BUG siêu cấp thì phủi tay chạy lấy người ngày mai sửa tiếp. Đều tan ca hết đi, nên làm gì thì làm, nếu như muốn tiếp tục, về nhà tính ở trong đầu.”
“Cảm ơn Thẩm tổng.”
“Vất vả rồi, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”
Nhân viên công tác thu thập đồ đạc, chào hỏi nhau, lục tục tan ca. Tầng bộ phận kỹ thuật rất nhanh không còn ai.
Ngón tay thon dài của Thẩm Diệc Bạch ấn mi tâm, tiếp tục đọc số hiệu. Vừa nhấc mắt thì nhìn thấy trợ lý đang đứng nhìn mình với ánh mắt mong chờ.
“Nhìn hiểu số hiệu không?”
“Không hiểu.”
“Nhìn không hiểu còn không đi về?” Tầm mắt Thẩm Diệc Bạch một lần nữa trở về màn hình máy tính, đi vào trạng thái debug.
“Có thể về ạ?” Trợ lý hỏi, ngữ khí không xác định còn mang theo chút chờ mong, “Không phải Thẩm tổng còn chưa đi sao? Nhỡ đâu có chuyện gì thì sao?”
Thẩm Diệc Bạch nắm con chuột, “Không về thì ngày mai cũng đừng về nữa.”
“.......” Trợ lý trước khi về hỏi: “Có cần tắt hết đèn không ạ?”
“Để lại một cái.”
“Tách” một tiếng, đèn tắt. Ngoại trừ bàn Thẩm Diệc Bạch đang làm việc, tất cả nơi khác đều chìm vào bóng tối.
Ánh sáng màu lam của màn hình máy tính chiếu vào mặt Thẩm Diệc Bạch, lộ vẻ lạnh lùng.
Màn đêm buông xuống, bóng đèn bên bờ biển từng cái nối đuôi nhau sáng lên.
Lâm Tư Hàm cẩn thận lái xe, tiến lên với tốc độ rùa bò, từ lúc mặt trời chuẩn bị lặn cho đến màn đêm buông xuống ánh đèn rực rỡ sáng lên, rốt cuộc cũng bò đến dưới lầu công ty của Thẩm Diệc Bạch.
B.S phải có thẻ nhân viên công tác mới có thể đi vào.
Xuống xe, Lâm Tư Hàm đứng bên cạnh xe, hóng gió biển.