Triệu Nguyệt suy tư, ngược lại tầm mắt dừng ở bàn tay đang giao nhau của Lâm Tư Hàm và Thẩm Diệc Bạch.
Lâm Tư Hàm cũng cảm nhận được tầm mắt của bà, ngón tay trên bàn tay của Thẩm Diệc Bạch hơi run run, căng da đầu rành mạch hô lên: “Mẹ.”
Thẩm Diệc Bạch rút tay ở dưới tay của Lâm Tư Hàm ra, lúc rút tay ra vì để kim không bị tuột, dứt khoát ngồi xổm xuống rút ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chào dì.” Thẩm Diệc Bạch đứng lên không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh mà chào hỏi.
Triệu Nguyệt đi qua, nâng tay của Lâm Tư Hàm nhìn nhìn, nói: “Chào cháu.”
Không trời sụp đất lở giống như trong tưởng tượng, Lâm Tư Hàm có chút không thể tin được.
Bà không hề tức giận, cô luôn luôn có thể cảm nhận chính xác, cho dù Triệu Nguyệt vừa dịu dàng lại vừa biết vì đại cục, ở nơi công cộng biết làm sao che giấu cảm xúc, cho dù tức giận thì tức giận, cô cũng có thể cảm nhận được. Nhưng lần này, Triệu Nguyệt một chút nóng giận cũng không có, ngữ khí giống như những lúc bình thường ở nhà.
“Bạn trai?” Triệu Nguyệt vẫn ôn nhu như trước mà hỏi.
Lâm Tư Hàm ngẩng đầu nhìn Thẩm Diệc Bạch đang đứng một bên, gật gật đầu, nói: “Vâng, bạn trai, Thẩm Diệc Bạch.”
Triệu Nguyệt búng búng dây truyền nước, sờ tay Lâm Tư Hàm, cảm nhận độ ấm ở dưới tay, hơi mang trách móc: “Có bạn trai cũng không mang về giới thiệu cho mẹ ba biết? Ba con bây giờ không đi dạy cứ nhắc con mãi, con thì hay quá, ngay cả chuyện lớn như vậy cũng không nói cho chúng ta biết một tiếng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tư Hàm khụ một chút, mang theo ý làm nũng kêu lên: “Mẹ.”
Triệu Nguyệt âm thầm mà đánh giá Thẩm Diệc Bạch, trong lòng đã có nhận định, “Tay lạnh như vậy có muốn mẹ lấy túi chườm nóng hay không? Hay là muốn Tiểu Thẩm tiếp tục che tay cho con?”
“Không cần phiền toái như vậy.” Lâm Tư Hàm ngập ngừng, cô vẫn muốn Thẩm Diệc Bạch che tay cho mình.
“Ai ya, lão Triệu.” Cô y tá trưởng hết bận cố ý lại đây xem, “Đây thật sự là con gái nhà chị?”
“Đúng vậy.”
“Bên cạnh là bạn trai đi? Vừa rồi con bé mơ mơ màng màng không nói chuyện, tôi cũng không dám nhận.” Y tá trưởng vừa nói chân tay nhanh nhẹn mà đổi bình nước, quay đầu nhìn Thẩm Diệc Bạch khen nói: “Con gái nhà chị thật tinh mắt, tiểu tử này lớn lên tuấn tú, đẹp hơn minh tinh nhiều.”
Lâm Tư Hàm ngượng ngùng lập tức nói thêm: “Dì Hướng.”
Thẩm Diệc Bạch cũng theo đó mà nhận người quen: “Chào dì Hướng.”
“Ai ya, được rồi được rồi, thật sự là xứng đôi vừa lứa. Trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp, đẹp chết lão Triệu rồi.” Y tá trưởng dì Hướng cười đến nỗi nếp nhăn trên khóe mắt càng sâu hơn.
Triệu Nguyệt cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể gật đầu cười theo. Dù sao cũng không thể nói con gái bảo bối nhà bà có bạn trai mà chính bà còn chưa biết.
“Vậy mọi người nói chuyện đi nha, có việc gì thì gọi tôi, tôi bên kia vẫn còn một đống việc đó.” Dì Hướng chào hỏi Triệu Nguyệt, khẽ ngâm nga biến mất ở ngã rẽ.
“Mẹ, mẹ có muốn ngồi một chút không?”
Triệu Nguyệt nâng cánh tay của Lâm Tư Hàm lên vuốt thẳng băng keo cá nhân dán trên mu bàn tay, vừa vỗ vừa nói: “Tiểu Thẩm ngồi đi. Tiểu Thẩm hôm nay không bận gì sao?”
“Anh ấy…” Lâm Tư Hàm muốn cướp lời nói.
“Không bận gì ạ.” Thẩm Diệc Bạch trợn mắt nói dối.
“Không có việc gì thì tốt, đợt lát nữa truyền nước xong, Tư Hàm và con cùng về nhà ăn một bữa cơm đi.” Ngữ khí của Triệu Nguyệt vẫn ôn nhu như cũ, lại mang theo ý vị không cho phép từ chối.
“Nghe thấy chưa?”
Lâm Tư Hàm đáp ứng, “Mẹ, buổi sáng nay mẹ không phải có ca trực sao? Tại sao lại đến phòng truyền dịch?”.
Triệu Nguyệt lấy cốc giấy dùng một lần rót nước trắng từ máy lọc nước đưa cho Thẩm Diệc Bạch, “Ấm tay thì dùng cái này.”
“Mẹ gặp dì Hướng ở trong phòng vệ sinh, dì Hướng nói gặp được một cô bé khí chất rất giống con đến truyền nước. Con gái mẹ sinh mẹ còn không biết sao, con gái của mẹ có khí chất gì, trăm dặm mới tìm ra được một người như vậy, người có thể giống con tìm được mấy người?” Trong lời nói của Triệu Nguyệt không phải không có chút kiêu ngạo, “Cho nên mẹ đến xem sao. Nhỡ đâu thật sự là con thì sao, con cảm mạo sinh bệnh gạt mẹ và ba con cũng không chỉ một hai lần.”
Triệu Nguyệt cầm ly nước ấm trong tay, uống một ngụm thuận tiện nhìn bộ dáng không thể bắt bẻ của Thẩm Diệc Bạch, “Không nghĩ tới đúng là con thật, còn có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Thẩm Diệc Bạch che tay đang truyền dịch của Lâm Tư Hàm lại, bảo trì trầm mặc. Trước mặt mẹ vợ đang âm thầm thăm dò tích cách sở thích, ít làm ít nói.
“Được rồi, có chuyện gì trở về rồi nói. Mẹ về phòng.” Triệu Nguyệt uống xong ngụm nước ấm cuối cùng, ném ly dùng một lần vào thùng rác.
“Vâng.”
Nhìn bóng dáng Triệu Nguyệt ra khỏi phòng truyền dịch, Lâm Tư Hàm không thể tin được mà tự lẩm bẩm: “Lão Triệu khi nào mà bình tĩnh như vậy?”
“Bình yên trước bão táp?” Thẩm Diệc Bạch ôm đầu Lâm Tư Hàm, vén tóc cô sau tai, nói: “Hoặc là còn có Boss lớn hơn ở phía sau.”
Lâm Tư Hàm chớp chớp mắt, nghĩ đến bộ dáng phát hỏa của người tính tình khá tốt là lão Lâm. Cô lớn như vậy, số lần phát hỏa của lão Triệu cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, lão Lâm thì càng không cần phải nói, không ở trong phạm vi mà cô nhận thức.
Cúi đầu, Thẩm Diệc Bạch liền nhìn đến lỗ tai hồng phấn mềm mại của Lâm Tư Hàm, để sát vào, ở bên tai cô lẩm bẩm: “Anh căng thẳng.”
Đột nhiên không kịp phòng bị gì mà phải gặp người lớn.