Lần này, Cảnh Liêm Uy nổi giận thật sự, anh sững sờ nhìn Ân Thiên Thiên nhưng ngay sau đó liền đảo mắt, ngoảnh đi không đoái hoài gì tới cô nữa.
Ân Thiên Thiên cũng ngây ra, Cảnh Liêm Uy sao vậy?
Nhưng Ân Thiên Thiên là cục cưng ngoan ngoãn nên cho dù không biết vì sao Cảnh Liêm Uy tức giận, cô vẫn nhu thuận ôm eo anh, ra sức dỗ dành: “Vì chiều nay em không nấu món mà anh thích nên anh mới giận chứ gì?”
Cảnh Liêm Uy không động đậy, Ân Thiên Thiên liền tiếp tục nói: “Hay vì hôm nay em mặc bộ quần áo mà anh không thích?”
Cảnh Liêm Uy vẫn không ừ hử gì, Ân Thiên Thiên chau mày rồi khẽ nói: “Vậy, là vì gần đây em không đoái hoài gì tới anh rồi?”
Khi hỏi câu này, Ân Thiên Thiên không hề nhận ra chính cô cũng đang hồi hộp chờ đợi câu trả lời.
Có phải có lúc cô hơi tự luyến quá phải không nhỉ?
Nhưng lúc này đây Cảnh Liêm Uy chỉ khịt mũi chứ không đả động gì.
Lần này, sự tích cực của Ân Thiên Thiên đã bị đả kích nghiêm trọng nên dứt khoát không suy nghĩ nữa mà cứ ôm anh như vậy, nhắm mắt ngủ. Cảnh Liêm Uy đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy người sau lưng lên tiếng, khi quay lại thì thấy cô gái nhỏ ấy đã thiếp đi từ lúc nào rồi!
Cảnh Liêm Uy bất đắc dĩ vỗ trán thở dài.
Bắt đầu từ khi nào anh đã biết nổi giận?
Đồ ngốc!
Anh sắp khóc vì chính sự ngu ngốc của mình rồi!
Nhưng khi nhìn thấy Ân Thiên Thiên ngủ ngon lành như vậy thì sự khó chịu vừa nảy ra trong đầu bỗng dưng bay biến đâu hết.
Nếu cô đã không biết thì thôi vậy, dù sao cũng chẳng phải là chuyện nghiêm trọng gì…
Vì là tiệc mừng thọ tám mươi của bà cụ nhà họ Cảnh, nên có một vài gia tộc quan hệ tốt với nhà họ Cảnh đã cố ý liên lạc với họ trước đó mấy tháng, thậm chí còn bắt tay vào chuẩn bị quà từ rất sớm, và đến ngày hôm ấy, cả thành phố T đều có thể thấy những chiếc xe thương hiệu nổi tiếng chạy về hướng nhà hàng Long Phượng.
Từ sáng sớm, Ân Thiên Thiên đã đến nhà hàng Long Phượng, nhưng sau khi kiểm tra mọi thứ lần cuối cô vẫn cảm thấy có chút lo lắng, và hôm nay, có rất nhiều người muốn đến nhà hàng Long Phượng này để chiêm ngưỡng thần thái của nhà họ Cảnh, thế nhưng trong vòng ba mươi mét xung quanh nhà hàng Long Phượng đã bắt đầu bố trí người canh giữ, không có thiệp mời và không phải là nhân viên đều không được vào.
Sáu giờ chiều cũng là lúc khách mời lục tục kéo đến, có điều khi xuống xe, bọn họ đều hơi giật mình.
Khi nhìn thấy một tấm thảm đỏ trải dài đến tận bên trong đại sảnh của bữa tiệc, nhân viên phục vụ của nhà hàng Long Phượng ăn mặc chỉnh tề đứng chờ sẵn tại vị trí của mình để phục vụ tất cả khách mời, sự trang nghiêm toát ra từ cánh cửa gỗ cách đó không xa rất thích hợp với một nhân vật như bà cụ Cảnh, tuy nhiên cặp vợ chồng đứng trên thảm đó gần đó lại càng khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Ân Thiên Thiên mặc một chiếc áo trễ vai cùng với một chiếc chân váy màu tím, mái tóc dài được búi thấp sau gáy với vài sợi tóc buông lơi càng tạo thêm nét quyến rũ, gương mặt được trang điểm tự nhiên vô cùng xinh đẹp, làn da trắng nõn nà của cô lại càng nổi bật trong chiếc áo màu tím bí ẩn, ánh mắt ánh lên sự thong dong và bình tĩnh, mặc kệ người trước mặt là nhân vật hô mưa gọi gió trong thành phố T đi chăng nữa thì khuôn mặt nhỏ nhắn ấy vẫn không biến sắc.
Cảnh Liêm Uy lặng lẽ đứng bên cô, anh khoác lên mình một bộ vest màu đen và đeo một chiếc nơ nhỏ, nhìn kiểu gì cũng thấy anh giống như sứ giả hộ hoa, hình ảnh hai người đứng cạnh nhau khiến cho người ta có ảo giác như thế giới này là của riêng hai người bọn họ vậy.
Nhưng chuyện khiến mọi người sửng sốt hơn cả là mỗi một khi có bất kỳ vị khách nào đi tới trước mặt Ân Thiên Thiên cô đều có thể gọi chính xác tên của đối phương, cho dù người đó rõ ràng là chưa từng gặp hay quen biết cô, sau đó liền lịch sự xã giao với đối phương vài câu, rồi mới gọi nhân viên phục vụ phía sau đến đưa khách vào phòng tiệc.
Phía bên kia của đại sảnh được giao cho hai anh em Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc, hỏi kỹ mới biết toàn bộ bữa tiệc mừng thọ ngày hôm nay đều do một tay Ân Thiên Thiên bố trí nên khó tránh khỏi việc mọi người sẽ để ý từng ly từng tí.
Nhà hàng Long Phượng được dọn trống toàn bộ, mọi người có thể nhìn thấy hoa tường vi khắp phòng tiệc, rõ ràng không phải mùa hoa nhưng lại có cả một biển hoa giữa phòng, nghe đâu vật đính ước năm xưa của hai ông bà nhà họ Cảnh là một đóa tường vi màu hồng.
Tuy không phải là giống hoa quý phái nhưng loài hoa này lại mang vẻ đẹp độc đáo của riêng mình.
Rõ ràng cả hội trường toàn hoa là hoa nhưng lại không hề khiến người ta có cảm giác phiền phức hay khó chịu, trái lại vì những cánh cửa gỗ bên trong phòng đều mở rộng cũng như xung quanh đều có những cây cột cờ lớn nên tạo cho người ta có cảm giác thời gian và không gian hòa lẫn với nhau, bầu không khí thoang thoảng hương hoa, tươi mát một cách tự nhiên…
Ở những nơi như thế này, đám thanh niên sẽ dễ bắt gặp những câu chuyện mộng mơ, còn những người ở tuổi trung niên sẽ có cảm giác thư thái, riêng người lớn tuổi thì sẽ có cảm giác hoài niệm, mà nguồn cảm hứng cho cảm giác hoài niệm lần này chính là bà cụ.
Toàn bộ bữa tiệc đều được chăm chút cẩn thận từ chọn bàn ăn cho đến hoa trưng bày, mỗi một thứ ở đây đều là kết quả của một tuần làm việc chăm chỉ và nỗ lực miệt mài của Ân Thiên Thiên!
Nên hiển nhiên là có không ít người thầm đánh giá cao mợ ba nhà họ Cảnh hơn một chút.
Thần thái ung dung, suy nghĩ chu đáo, thông minh thật đúng là không như lời đồn.
Bảy giờ tối, sau khi tất cả các khách mời nằm trong danh sách mà Ân Thiên Thiên đưa xuống đều đã đến đủ, cô mới cùng Cảnh Liêm Uy tiến vào đại sảnh của bữa tiệc, có lẽ là bởi vì Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc nói, nên có không ít ánh mắt nhìn cô với sự tán thưởng.
Bảy giờ mười phút, giám đốc Hoàng đến báo, bà cụ Cảnh đã đến, tất cả người nhà họ Cảnh đều tiến ra cửa lớn của phòng tiệc để chào đón, và cả căn phòng đều trở nên an tĩnh, tất cả mọi người đều nâng ly trên tay chờ đón sự xuất hiện của nhân vật chính trong bữa tiệc mừng thọ hôm nay.
Khi cánh cửa gỗ nặng nề được hai nhân viên phục vụ mở ra, tất cả mọi người đều tự giác nâng ly hô: “Sinh nhật vui vẻ.”
Cảnh tượng vốn dĩ rất hài hòa và tất cả mọi người đều đang chờ đợi tiếng cười nói, hoan hô nhưng khi vừa nhín thấy bà cụ Cảnh liền sững sờ.
Bà cụ Cảnh bước vào, bà mặc một bộ sườn xám đỏ thẫm cười với mọi người, thậm chí bà còn đáp lại một câu cảm ơn, nhưng điều làm tất cả mọi người trở tay không kịp chính là, người đứng bên cạnh bà cụ Cảnh lại chính là cô chủ nhà họ Mộc đã lâu không xuất hiện tại thành phố T, Mộc Yên Nhiên!
“Cảm ơn các vị.” Bà cụ Cảnh vừa nói, vừa tiến vào vị trí trung tâm của phòng tiệc, tất cả mọi người đều bừng tỉnh, nụ cười bối rối lúc nãy chẳng mấy chốc đã được thay thế bởi vẻ mặt tự nhiên, nhưng vẫn không tránh khỏi việc có một vài ánh mắt lén nhìn về phía Ân Thiên Thiên.
Cách đây không lâu, chuyện cậu ba nhà họ Cảnh và cô chủ nhà họ Mộc cùng nhau trải qua chuyến du lịch ngọt ngào tại thị trấn cổ đã gây xôn xao trên mạng vậy mà giờ đây, cô chủ nhà họ Mộc lại còn quay về và ngang nhiên xuất hiện bên cạnh bà cụ Cảnh, đãi ngộ này không hề giống với lúc Ân Thiên Thiên gặp chuyện, toàn bộ người nhà họ Cảnh đều bỏ đi.
Buổi tiệc lại tiếp tục tiến hành, nhưng tất cả mọi người lại chỉ chăm chú quan sát sự tương tác giữa Ân Thiên Thiên và Mộc Yên Nhiên, cứ như chỉ cần lơ là một chút là hai người bọn họ sẽ lao vào cấu xé lẫn nhau vậy, nhưng dưới ánh mắt quan sát của tất cả mọi người, Mộc Yên Nhiên đã đi về phía Ân Thiên Thiên.
Mộc Yên Nhiên đứng trước mặt Ân Thiên Thiên mỉm cười đưa tay ra chào: “Chào cô, tôi là Mộc Yên Nhiên.”
Chỉ trong chớp mắt, tình hình bên này đã hấp dẫn vô số ánh mắt hóng chuyện.
Ân Thiên Thiên hình như chẳng kinh ngạc gì mấy, cô nhanh chóng đưa tay ra, nhẹ nhàng bắt tay Mộc Yên Nhiên và chào lại: “Chào cô Mộc, tôi là Ân Thiên Thiên.”
Hai người chẳng nói gì nhiều mà chỉ đứng đó chuyện phiếm vài câu vẩn vơ rồi tách ra.
Riêng Ân Thiên Thiên ngoại trừ lúc ban đầu có hơi sửng sốt một chút thì cũng chẳng tỏ thái độ gì, cô chỉ khoác tay Cảnh Liêm Uy đi chào hỏi các nhân vật có quan hệ với nhà họ Cảnh, cư xử khéo léo và chỉ làm những chuyện mình nên làm, không có chút sai lầm nào. Mãi một lúc lâu, Cảnh Liêm Bình với vai vế là cháu đích tôn của nhà họ Cảnh đại diện mọi người lên tặng quà.
“Bà ơi, cháu trai chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.” Nói xong, thư ký của Cảnh Liêm Uy liền mang một chiếc hộp gấm hình chữ nhật đến trước mặt bà cụ Cảnh, xung quanh liền xì xào, còn bà cụ Cảnh thì tươi cười mở hộp gấm.
Bên trong là một cặp ngọc như ý nằm yên vị, màu sắc đẹp vô cùng, chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết không phải là thứ tầm thường.
Bà cụ Cảnh cười không khép miệng lại được, không ngớt lời khen thằng cháu ngoan.
Người thứ hai lên tặng quà chính là Cảnh Thiên Ngọc, thư ký của cô là Hoa Kỳ cũng bê lên một chiếc hộp hình vuông rất tinh xảo, theo chỉ đạo của cô, Hoa Kỳ liền mở hộp quà ra: “Bà ơi, cháu gái chúc bà luôn luôn vui vẻ, sống lâu trăm tuổi.”
Vừa dứt lời thì một bộ sườn xám màu xanh lá do chính tay Cảnh Thiên Ngọc thiết kế xuất hiện trước mắt mọi người, từng đường kim mũi chỉ tinh tế, thiết kế đơn giản nhưng thanh lịch đã chiếm trọn tình cảm của bà cụ Cảnh.
Cuối cùng là Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên khoác tay Cảnh Liêm Uy đi giữa hàng người, hầu như tất cả mọi người đều không thể rời mắt được khỏi cô, cách đây mấy ngày, tin tức của nhà họ Cảnh vẫn còn gây xôn xao khắp thành phố T, không biết trong buổi tiệc sinh nhật hôm nay, họ sẽ tặng cho bà cụ Cảnh món quà như thế nào nữa.
Hai người thoáng liếc nhìn nhau rồi đồng thanh nói với bà cụ Cảnh: “Bà ơi, cháu trai / cháu dâu chúc bà lúc nào cũng cười tươi, mãi mãi hưởng phúc.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!