‘Nhà hàng Long Phượng’.
Khi Ân Thiên Thiên đến thì giám đốc Hoàng đích thân đứng ở cửa đợi, sau khi gật đầu chào hỏi thì dẫn cô đến phòng số 0, xung quanh không ít người nhìn và thì thầm nói chuyện, ở ‘nhà hàng Long Phượng’ có thể nhận được đãi ngộ cao như vậy, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy nhất định không phải người thường…
Nghe những lời nói như vậy, khóe miệng Ân Thiên Thiên nhếch lên mang theo sự chế giễu.
Căng thẳng vốn có bỗng nhiên nhạt đi không ít, đứng ở cửa Ân Thiên Thiên nói khẽ nói giám đốc Hoàng lời cảm ơn rồi đi vào trong.
Phòng số 0 chỉ có một mình Cảnh Liêm Uy, anh lặng lẽ ngồi trên sô pha, trên tay cầm chiếc ipad không biết đang xem cái gì.
Ân Thiên Thiên không có đi tới mà đi ngược đến chỗ bàn ăn chọn vài món, có những thứ anh thích ăn, cũng có những thứ cô thích ăn, rất đơn giản.
Sau khi chọn xong, Ân Thiên Thiên mới khẽ mở miệng nói: “Qua đây ăn đi, đã đến giờ cơm rồi.”
Lông mày nhíu lại, Cảnh Liêm Uy đắm chìm trong thế giới của chính mình dường như mãi đến lúc này mới nhìn thấy sự tồn tại của Ân Thiên Thiên, ánh mắt mang theo chút ít đánh giá cô, anh liếc mắt đến những món ăn trên bàn thì thần sắc hơi cứng đờ, để ipad xuống rồi đi qua.
Ân Thiên Thiên ăn rất ít, nhưng đến khi Cảnh Liêm Uy ăn được kha khá thì cô mới bỏ bát đũa xuống, nhẹ nhàng mở miệng: “Anh muốn ly hôn, có thể cho em một lý do không?”
Lý do?
Cô là con gái của kẻ thù anh, lý do này đã đủ hay chưa?
Tâm trạng của Cảnh Liêm Uy rất khônh tốt, lông mày càng nhíu chặt lại, thậm chí ngay cả một cái liếc mắt cũng không nguyện nhìn cô, tâm trạng rất phiền muộn.
Vốn ngồi đối diện Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên nhìn rõ ràng thần sắc trên mặt của anh…
Phiền muộn, không kiên nhẫn, chán ghét…
Cảm xúc như thế này toàn là những cảm xúc bây giờ của anh đối với cô…
Rốt cuộc từ khi nào bọn họ lại đi đến bước đường như thế này chứ?
Mắt hơi cay, Ân Thiên Thiên rũ mắt xuống uống một ngụm canh, nhẹ nhàng nói: “Cảnh Liêm Uy, chỉ cần anh cho em một lý do hoàn chỉnh, em sẽ ly hôn…”
Hai từ cuối cùng giọng của Ân Thiên Thiên nói rất thấp, dường như lời nói này có thể bị gió cuốn đi vậy.
Lông mày của Cảnh Liêm Uy lại nhíu càng chặt, lúc này mới ngước mắt lên nhìn Ân Thiên Thiên ở đối diện, dáng vẻ nghe lời đặc biệt khôn léo, chỉ là sự trầm mặc như thế này của cô ngược lại không giống cô lúc bình thường hoạt bát vui vẻ chút nào, Cảnh Liêm Ủy ẩn ẩn cảm thấy có chút đau đớn, anh thật sự không dám nhìn vào ánh mắt mang theo chút dịu dàng của cô…
Nếu như, cô không phải con gái của Tô Nương, vậy thì anh sẽ có thể ở bên cô cả đời…
Đáng tiếc, không có nhiều ‘nếu như’ như thế để anh có thể lựa chọn.
Sau một hồi trầm mặc, Ân Thiên Thiên lấy hết dũng cảm hỏi anh: “Cảnh Liêm Uy, anh có người mình yêu rồi sao?”
Người mình yêu…
Phải, cô không hỏi anh có phải người mình thích không, cho dù là tự lừa mình dối người, cô cũng muốn nói với bản thân, anh đã từng nói với cô câu đó ‘Anh hình như thích em rồi’, chính là thích cô nên cô muốn làm người duy nhất anh thích…
Thế nhưng hình như đó là một điều quá xa xỉ.
“Không có.” Trong vô thức, Cảnh Liêm Uy đã mau chóng phủ nhân.
Thần sắc hơi ngây ra, Ân Thiên Thiên hơi nhíu mày: “Nếu đã không có, vậy anh tại sao muốn ly hôn với em?”
Chiếc ghế ngả ra phía sau, cho đến khi phát ra âm thanh va chạm với thảm lót sàn, Cảnh Liêm Uy đứng dậy, thần sắc mang theo sự buồn bực và không còn kiên nhẫn nhìn Ân Thiên Thiên, buột miệng nói: “Ân Thiên Thiên, tôi ghét cô.”
Ầm…
Trong khoảnh khắc đó, trái tim của Ân Thiên Thiên dường như bị người ta hung hăng dùng dao rạch từng nhát vào, đau đớn.
Tôi ghét cô?
Lời nói này đối với phụ nữ thậm chí so với câu ‘Tôi không thích em nữa’ còn tổn thương người khác hơn, người đàn ông kết hôn với cô, chung sống nửa năm với cô lại dễ dàng nói ra lời lẽ đó sao?
Là cô nghe nhầm một lần nữa sao?
Nước mắt có làm cách nào ngăn cản được, nó đã che mờ tầm nhìn của cô, Ân Thiên Thiên đứng dậy nhìn theo bóng lưng không chút lưu luyến mà rời đi của anh, cuối cùng không nhịn được mà hét lên: “Cảnh Liêm Uy, em cần một lý do chính đáng, anh nếu như không cho em, em sẽ không ly hôn đâu!”
Bước chân của anh hơi chững lại ở cửa, Cảnh Liêm Uy hơi nghiêng đầu nói: “Tùy cô, sớm muộn cũng sẽ ly hôn.”
Ân Thiên Thiên đứng đằng sau Cảnh Liêm Uy rơi nước chất những anh lại không nhìn thấy…
Tình cảm của cô, hôn nhân của cô, không hiểu tại sao lại đi đến ngõ cụt như vậy?
Nhưng cô căn bản không có sức đi tranh giành…
…
Sau khi Cảnh Liêm Uy rời đi, giám đốc Hoàng đích thân đóng cửa lại để che đi những ánh mắt tò mò lắm chuyện ở bên ngoài, anh ta đi đến trước mặt Ân Thiên Thiên đưa cho cô chiếc khăn tay, không có nói gì mà chỉ khẽ thở dài.
Sau khi lau nước mắt dính trên mặt, ánh mắt Ân Thiên Thiên kiên định nhìn giám đốc Hoàng hỏi: “Giám đốc Hoàng, nói cho tôi biết, tại sao? Anh ấy rốt cuộc tại sao muốn ly hôn với tôi?”
Ân Thiên Thiên không phải kẻ ngốc, giám đốc Hoàng là người phụ trách đối ngoại của ‘nhà hàng Long Phượng’, nhưng lại được tự do đi lại ở nhà họ Cảnh, mà trong đó lại hay gặp Cảnh Liêm Uy nhất, giám đốc Hoàng giống như người Cảnh Liêm Uy chỉ đâu đánh đấy, nếu nói chỗ này không có quan hệ gì với Cảnh Liêm Uy, mà quản lý Hoàng không phải thủ hạ của Cảnh Liêm Uy cô tuyệt đối không tin!
Bước lên một bước, Ân Thiên Thiên gặng hỏi: “Cho tôi một lý do!”
Cô không phải lưu luyến địa vị, sự giàu có của nhà họ Cảnh, cũng không phải tiếc với danh hiệu tôn quý mợ ba nhà họ Cảnh, cô chỉ không muốn từ bỏ đoạn tình cảm của mình, đó là khoảng thời gian anh thật tâm đối đãi với cô…
Cô không hiểu, rõ ràng khi bọn họ đang phát triển rất tốt ở tất cả mọi mặt thì Cảnh Liêm Uy đột nhiên lại muốn ly hôn.
Giám đốc Hoàng không có lên tiếng, chỉ để chiếc khăn tay xuống rồi xoay người rời đi.
Anh ta đi theo Cảnh Liêm Uy nhiều năm, đối với chuyện của Tô Nương cũng biết, nhưng anh ta lại không ngờ, không dễ gì xuất hiện một cô gái mà Cảnh Liêm Uy nguyện ý nắm tay đi hết một đời lại sẽ là con gái của Tô Nương!
Lời này, anh ta cũng không thể nói ra.
Nhìn thấy thần sắc đó của giám đốc Hoàng, Ân Thiên Thiên bỗng bị kích thích…
Trong lúc nhất thời, Ân Thiên Thiên đột nhiên như phát điên, tốc cấp lao ra khỏi ‘nhà hàng Long Phượng’ bèn chạy đến ‘Thập Tam Nguyệt’, khi cô xuống xe thì Cát Thành Long đang trong đại sảnh dặn dò cấp dưới đã nhìn thấy, anh ta vội vàng đi tới còn chưa kịp nói gì thì bị Ân Thiên Thiên túm lấy cánh tay, giây tiếp theo thì thốt lên: “Cát Thành Long, anh nói cho tôi biết, tại sao Cảnh Liêm Uy muốn ly hôn với tôi? Tôi đã sai ở đâu? Anh nói cho tôi biết đi, tôi mới sửa được, anh ấy không chịu nói cho tôi…”
Trong đại sảnh ‘Thập Tam Nguyệt’ người qua người lại lúc này cũng không ít, đa phần đều biết Ân Thiên Thiên, thế nhưng còn chưa hoàn hồn về chuyện mợ ba nhà họ Cung bất ngờ đến thì nghe thấy cô nói ra lời lẽ kinh động quỷ thần đó, ngay lập tức dừng lại, thì thầm với nhau và quan sát diễn biến bên đó.
Cát Thành Long cũng hơi biến sắc, anh ta không giỏi ứng phó với tình huống như thế này, đặc biệt người đó lại là Ân Thiên Thiên.
Anh ta đã từng điều tra về cô, biết rõ mọi thứ về cô, thế nhưng anh cũng không thể mở miệng nói ra được…
“Cát Thành Long, cầu xin anh, nói cho tôi biết đi, có được không? Tôi chỉ muốn biết tôi rốt cuộc đã sai ở đâu thôi?” Ân Thiên Thiên khóc lóc nói, cô thật sự không nhịn nổi, ngắn ngủi hai ngày cô dường như bị ép đến mức không thở nổi, Cảnh Liêm Uy đột nhiên xa lánh cô khiến cô không thể nào hiểu nổi…
Cát Thành Long hơi há miệng nhưng lại không nói.
“Thành Long, anh nói cho tôi biết đi…” Đột nhiên, một tiếng gọi truyền đến, Ân Thiên Thiên xoay người thì nhìn thấy Thừa Phó Lân, mà Thừa Phó Lân hình như cũng bị tình cảnh trước mặt dọa sợ.
Quan hệ giữa cô và Thừa Phó Lân tốt hơn một chút so với Cát Thành Long, nhìn thấy Thừa Phó Lân, Ân Thiên Thiên bèn nhanh chóng bước đến hỏi: “Thừa Phó Lân, anh nói cho tôi biết, Cảnh Liêm Uy tại sao muốn ly hôn với tôi có được hay không? Tôi chỉ muốn biết một lý do mà thôi…
Thừa Phó Lân cũng bị dọa cho ngốc ra.
Bọn họ ai cũng không có ngờ, Ân Thiên Thiên lại đi hỏi thẳng bọn họ.
Bất đắc dĩ, Thừa Phó Lân và Cát Thành Long bèn đưa Ân Thiên Thiên rời khỏi nơi này, thế nhưng khi đó gặp phải Trần Tú ở đây gặp khách hàng.
“Ân Thiên Thiên, cô sắp ly hôn rồi sao?” Lời nói mang sự ngạc nhiên, thế nhưng càng có sự hả hê nhiều hơn, Trần Tú thậm chí vào bước đến kéo cánh tay của Ân Thiên Thiên: “Trời ạ, cô cuối cùng cũng ly hôn rồi, ha ha, như thế nào, cậu ba cuối cùng không chịu được nữa mà vứt bỏ cô rồi sao…”
Ân Thiên Thiên không có nói gì, chỉ nhìn Thừa Phó Lân và Cát Thành Long ở trước mặt, tiếp tục nói: “Nói cho tôi biết, cầu xin hai người…”
Lông mày hơi nhíu lại, chuyện của boss bọn họ không dám xen vào, càng huống chi chuyện này bọn họ cũng không dám nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!