Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 393: BẬN RỘN
Đêm khuya, Ân Thiên Thiên vừa ra khỏi từ phòng tắm thì có người gõ cửa. Cô còn tưởng rằng là nhận viên phục vụ nên cô bèn qua đó mở cửa, nhưng lại không ngờ rằng lại thấy Đào Ninh và Cảnh Nhan Tức.
“Tớ làm phiền cậu rồi sao?” Đào Ninh khẽ cười nói. Nhiều năm không gặp, giữa hai người ít nhiều cũng lạ lẫm phần nào. Đào Ninh bèn lắc lắc tay Cảnh Nhan Tức, giải thích: “Nhan Tức có lời muốn nói với cậu, vừa hay bọn tớ cũng ở gần đây nên mới qua.”
Ân Thiên Thiên nhìn Đào Ninh, mím môi không nói gì.
Trong năm năm này, cô không biết Đào Ninh đã trải qua những gì. Cô gái tràn đầy lúc sống ngày nào, nay đã trở nên dịu dàng như nước chỉ sau vài năm. Điều này khiến cô không quen cũng rất đau lòng. Đào Ninh đến cuối chắc vẫn là đứa trẻ dám nghĩ dám làm, dám trả giá vì ước mơ của mình…
Cô nghiêng người để Đào Ninh tiến vào, trong lòng cô cũng rất khó chịu.
Một mặt vì năm đó cô lợi dụng Đào Ninh, mặt khác vì bây giờ cô khôi phục trí nhớ rồi nhưng không nói cho ai biết.
Đào Ninh dẫn Cảnh Nhan Tức vào xong thì đứng một bên không nói gì, mà buông tảy Cảnh Nhan Tức để cậu bé nói chuyện với Ân Thiên Thiên.
Cảnh Nhan Tức đứng trước mặt Ân Thiên Thiên nở nụ cười, cặp mắt đào hoa ấy thật khiến người khác đau đàu. Cậu bé nhỏ tuổi mà đã có tiềm lực trở thành soái ca rồi: “Thím nhỏ, hôm nay Nhan Hi va phải lan can ở trường học rồi, trên trán còn nổi một cục u lớn. Em ấy còn khóc rất đau lòng nữa…”
Vừa nghe thấy Cảnh Nhan Tức nhắc đến chuyện của Cảnh Nhan Hi, Ân Thiên Thiên chốc đã lo lắng rồi. Cô đang tiện tay vứt khăn lông thì ngừng tay lại, nắm chặt lấy vai Cảnh Nhan Tức lo lắng hỏi: “Con bé sao lại va đầu rồi? Có nghiêm trọng không? Đã đi khám bệnh chưa? Ba nó có biết không?”
Cảnh Nhan Tức hơi ngơ người một lúc rồi lại cười càng tươi hơn, mắt cậu bé cũng sắp thành một đường thẳng rồi. Hai tay cậu để sau lưng hơi nghiêng đầu nói: “Thím nhỏ, cháu còn tưởng thím thật sự không cần Nhan Hi nữa rồi. Nhóc ấy thì vẫn luôn hi vọng thím quay về…”
Nghe thấy lời nay, Ân Thiên Thiên đỏ bừng mắt, mãi không thể nói nên lời.
Đào Ninh thở dài bước qua đó, vươn tay nắm lấy tay Ân Thiên Thiên nói: “Thiên Thiên, tớ không biết vì sao cậu lại phải giấu chuyện cậu đã khôi phục trí nhớ. Nếu như cậu không muốn nói thì tớ cũng không ép, nhưng Thiên Thiên, tớ chỉ muốn nói cho cậu biết. Năm năm này Nhan Hi vẫn không có mẹ, con bé vẫn luôn đợi cậu, đợi năm năm rồi…”
Giống như ba bé vậy, đáng thương hi vọng Thiên Thiên quay về.
Cuối cùng, Ân Thiên Thiên vẫn không nói gì mà chỉ tiễn Đào Ninh và Cảnh Nhan Tức về. Lúc quay người lại nắm chặt điện thoại lo lắng đi đi lại lại trong phòng…
Cô, có nên gọi điện cho Cảnh Liêm Uy hỏi thử?
Nhan Hi, con gái của cô hôm nay va phải đầu, còn nổi một cục u lớn…
Vào lúc Ân Thiên Thiên đang do dự không quyết, Cảnh Liêm Uy vốn đang trong phòng sách đợi điện thoại của Ân Thiên Thiên lại không ngờ rằng. Anh không đợi đến được điện thoại của Ân Thiên Thiên mà lại đợi được điện thoại của một người khác…
Vào lúc chuông điện thoại vang lên, Cảnh Liêm Uy theo bản năng gần như không muốn nhận. Nhưng người gọi điện thoại lại dai vô cùng, hết lần này đến lần khác gọi đến. Cuối cùng khiến Cảnh Liêm Uy hơi tức giận nhận điện thoại.
“‘Diêm Vương’ buổi tối cậu gọi điện thoại cho tôi, có phải là tối nay quá nhàn rồi không. Muốn tìm người trò chuyện phải không?” Vừa mở miệng, Cảnh Liêm Uy đã tức giận xung thiên. Người đàn ông này dẫn vợ của anh đi, còn hại vợ anh gặp tai nạn, nhưng năm năm sau mới nói cho anh biết. Anh có thể không tức giận sao? Nếu như sớm biết, nói không chừng anh sẽ không ngu ngốc đợi nhiều năm như vậy, đi dẫn Ân Thiên Thiên về. “Rất xin lỗi, tôi không có thời gian để làm việc đó.”
‘Diêm Vương’ cũng không tức giận. Anh ta chỉ đợi Cảnh Liêm Uy nói xong, sau đó chậm rãi mở miệng hỏi: “Cậu ba Cảnh, chuyện lần trước tôi nhờ anh không biết anh đã làm đến đâu rồi?”
Cảnh Liêm Uy hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn trả lời một câu: “Vẫn còn đang điều tra.”
“Diêm Vương” hơi cau mày lại. Anh ta lại không ngờ rằng, chuyện này đến cả Cảnh Liêm Uy cũng phải tra lâu như vậy sao? Xem ra không phải nghiêm trọng bình thường! Nhưng lúc nói chuyện anh ta vẫn bình thản tự tại: “Vậy sao, vậy phiền cậu ba rồi…”
Nói đến đây, Cảnh Liêm Uy đang định tắt điện thoại thì “Diêm Vương” lại nhẹ nhàng nói một câu: “Đúng rồi, không biết cậu ba Cảnh đây nghĩ sao về Tô Nương, có cần phải thảo luận với tôi không?”
Tô Nương!
Trong tiếng hít thở thật dài, cả thế giới của Cảnh Liêm Uy như yên tĩnh lại.
Anh liếc mắt nhìn ngăn kéo, vươn tay kéo ra thì anh thấy anh kết hôn của anh và Ân Thiên Thiên, còn có giấy ly hôn mà từ đầu đến cuối anh vẫn chưa ký. Ân Thiên Thiên trên ảnh trẻ trung đầy sức sống, nụ cười bên khóe miệng còn hơi ngại ngùng. Cô của lúc đó chắc đã âm thầm thích anh rồi…
Ngón tay anh vuốt ve khuôn mặt của Ân Thiên Thiên, anh lại hỏi: “Lời này có ý gì?”
Nhanh chóng đóng ngăn kéo lại, trong mắt anh tràn đầy sự nghiêm nghị và phòng bị: “Diêm Vương”, nếu như là người của tôi thì phải làm việc cho cẩn thận, vậy thì Tô Nương chắc là người của anh đi. Bây giờ anh đột nhiên hỏi tôi lời này, thật khiến tôi hoài nghi.”
“Diêm Vương” cũng không tức giận, chỉ cười nói trả lời: “Tô Nương quả thật là người của tôi, một thuộc hạ của tôi mà thôi. Làm việc không ra gì chẳng lẽ không nên chịu trừng phạt? Tôi chỉ nuôi bà ta bên người, chỉ là muốn biết một số chuyện mà thôi. Bây giờ nếu như đã có cậu ba đây giúp tôi, vậy tôi còn giữ lại bà ta làm gì? Một kẻ phế vật mà thôi…”
Tâm trạng của Cảnh Liêm Uy bỗng trở nên kỳ lạ.
Tô Nương…
Một kẻ tội đồ hại chết ba mẹ anh, mà lại là mẹ vợ của anh?
“Diêm Vương” yên tĩnh đợi câu trả lời của Cảnh Liêm Uy, không hề vội vã.
Một lúc lâu sau, Cảnh Liêm Uy chỉ nói: “Đưa bà ta đi đi, càng xa càng tốt. Tôi và Thiên Thiên đều không muốn nhìn thấy bà ta.”
Một người mẹ nhẫn tâm đến vậy, một người mẹ chưa từng coi cô là con gái, Ân Thiên Thiên cũng không cần một người mẹ như vậy.
Anh hơi cau mày, “Diêm Vương” cũng gật đầu sau đó mới nói: “Được, tôi đồng ý với anh. Chỉ là cậu ba Cảnh, hiệu quả làm việc của anh lúc nào mới có thể nâng cao hơn? Nếu như anh nâng cao hiệu suất, nói không chừng tôi cũng có thể giúp anh đó.”
Câu nói này rất khó hiểu, nhưng Cảnh Liêm Uy lại nghe hiểu.
Điều mà bây giờ anh cần giúp đỡ nhất là gì? Không phải là Ân Thiên Thiên sao?
Nhưng cho dù như vậy Cảnh Liêm Uy cũng không tin tưởng “Diêm Vương”. Một người đàn ông sau khi cô gặp tai nạn không chút do dự khiến cô mất trí nhớ, một người đàn ông vào lúc Thiên Thiên tỉnh lại đã đưa cô đến căn cứ của anh ta, để người cả “thôn” coi cô, một người đàn ông có nhiều bí mật như vậy, thì Cảnh Liêm Uy anh không dám cược, mà còn là lấy Thiên Thiên ra cược!
Sau khi nhận được điện thoại, Cảnh Liêm Uy thoáng đã rơi vào trầm tư.
Chuyện mà “Diêm Vương” nhờ anh giúp còn không phải là chuyện nhỏ, chỉ là anh dần đần cũng nhìn ra được ít đầu mối từ trong chuyện này.
Phòng làm việc yên tĩnh đến nỗi nghe được cả tiếng hít thở, Cảnh Liêm Uy ngồi trên ghế lẳng lặng rơi vào trầm tư.
Tô Nương, Ân Thiên Thiên, “Diêm Vương”…
Và cả chuyện “Diêm Vương” nhờ anh điều tra, tất cả những chuyện này có quan hệ gì với nhau?
Ngày hôm sau, Cảnh Liêm Uy dậy sớm tự mình đưa Cảnh Nhan Hi đến nhà trẻ Triều Tịch.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Cảnh Nhan Hi đầu bù tóc rối chạy đến trước mặt Cảnh Liêm Uy ngoan ngoãn ngồi xuống. Cảnh Liêm Uy đặt báo trong tay anh uống rồi nhận lấy lược trong tay bé, bắt đầu thành thạo bện tóc cho bé. Đuôi tóc gọn gàng được bện thả ở sau gáy, sau đó anh còn nhận lấy nơ bướm mà bé tự chọn buộc lên. Trông bé lúc này nhìn xinh đẹp đáng yêu vô cùng.
Tự mình đeo lên cặp sách nhỏ, Cảnh Nhan Hi vẫn đang nở nụ cười.
Trên đường, anh hơi cau mày hỏi bé: “Sao lại vui thế? Ba lại không biết thì ra con lại thích đi học như vậy?”
Cảnh Nhan Hi mím môi cười, mắt cũng sắp híp thành một đường thẳng rồi. Bé ngoan ngoãn ngồi trên ghế, thỉnh thoảng còn kéo quần áo của mình, nói: “Ba ơi, ba nói con hôm nay có phải rất đáng yêu hay không? Nếu như mẹ đến rồi, mẹ không nhận ra con thì làm sao bây giờ? Hay vì con đáng yêu nên mẹ vừa nhìn đã nhận ra con rồi?”
Cảnh Liêm Uy nhìn Cảnh Nhan Hi hơi xuất thần, sau đó mới nói: “Cho dù con như thế nào, mẹ cũng sẽ nhận ra con ngay thôi. Vì con là con gái của cô ấy.”
Cảnh Nhan Hi nghe thấy lời này thì cười càng tươi hơn, trên đường cũng ngâm nga một giai điệu không biết tên.
Lúc xe lái đến trước cửa nhà trẻ Triều Tịch thì trước cửa đã đỗ rất nhiều xe rồi. Trên đường cũng xuất hiện tình trạng tắc đường. Cảnh Liêm Uy dứt khoát dừng xe ở bên đường rồi ôm cô bé xuống xe. Hai người vừa cười vừa nói mà đi vào trường. Bên đường gặp bạn học cùng lớp, Nhan Hi còn cười chào hỏi.
“Nhan Hi .” Đột nhiên, một giọng nói dịu dàng ấm áp truyền đến, khống ít cậu bé xung quanh vô thức quay đầu nhìn.
Trình Uyển mặc một bộ đồng phục giống với Nhan Hi đang đứng cảnh Trình Thiên Kiều cười ngượng ngùng. Vì ánh mắt của những cậu bé xung quanh nên mặt cô bé thậm chí còn hơi đỏ. Trình Thiên Kiều hơi cau mày không nói gì, chỉ yên tĩnh đứng bên cạnh con gái đợi bọn họ đi qua.
Cảnh Nhan Hi vừa nhìn thấy Trình Uyển đã cười rồi, bé giãy khỏi tay anh rồi chạy qua đó.
Cảnh Liêm Uy chậm rãi bước qua đó, ánh mắt lại giao nhau trên không trung mấy hồi với Trình Thiên Kiều.
Người đầu tiên tìm được Thiên Thiên là Trình Thiên Kiều, nhưng anh ta lại giấu cô đi.
Hai năm sau, Ân Thiên Tuấn mới tìm được Thiên Thiên, sau đó hai người bọn họ cùng giấu cô đi.
Năm năm sau, anh cuối cùng cũng tìm được Thiên Thiên…
Nếu như nói không tức giận với Trình Thiên Kiều thì đó chắc chắn là giả. Nếu như không phải để ý đến cảm nhận của Thiên Thiên, thì hai người đàn ông này anh chỉ muốn đánh từng tên một thôi.
Vào lúc bọn họ đều biết nơi ở của Thiên Thiên, chỉ có anh giống như một kẻ ngốc, điên cuồng dùng mọi cách đi tìm nơi ở của cô…
Hít một hơi thật sau, Cảnh Liêm Uy đột nhiên nhớ đến cuộc điện thoại tối qua.
Trình Uyển và Cảnh Nhan Hi hai cô nương này vừa gặp nhau thì đã nói không ngừng, dáng vẻ tay nắm tay ấy nhìn rất thân thiết. Chỉ là ba của bọn họ lại dừng như lại không hòa thuận như vậy.
Cảnh Liêm Uy và Trình Thiên Kiều đứng dàn hàng trước cửa nhà trẻ Triều Tịch, nhìn dáng vẻ con gái họ vẫy tay chào họ đi vào nhà trẻ thì cùng nở nụ cười. Chỉ là Cảnh Liêm Uy đột nhiên lên tiếng hỏi: “Anh rể, tổ chức cảnh sát quốc tế gần đây có phải khá rảnh không? Nếu không thì giúp tôi một chuyện đi?”
Trong đôi mắt phượng ấy tràn ngập trêu tức, khiến người ta khó phân biệt thật giả…