CHƯƠNG 545: CẢNH LIÊM UY, ANH DÁM SAO?
Đổng Khánh đã sớm phát hiện ra có gì đó không ổn, tư thế công kích dữ dội cứ như vậy dừng lại, nhưng bàn tay đang ôm lấy đầu của Ân Thiên Thiên vẫn chưa thu lại, hai người vẫn luôn duy trì tư thế không rõ ràng đó, đều quay đầu lại nhìn Cảnh Liêm Uy cách đó không xa.
Đây là lần thứ hai Ân Thiên Thiên nhìn thấy Cảnh Liêm Uy như thế này, nhưng lần này còn tệ hơn lần trước ở Anh, trong lòng cô không nhịn được mà run lên.
Cô không biết anh đã nhìn thấy bao nhiêu, hay anh bắt đầu đứng đó từ lúc nào, nhưng dù cô biết đó không phải là lỗi của mình, cô vẫn cảm thấy sợ hãi!
Cảnh Liêm Uy đứng cách bọn họ không xa, đôi mắt phượng đỏ ngầu đến khiếp người, thân hình cao lớn cứng ngắc như một khối sắt, nắm tay lại thành nắm đấm, cô thậm chí còn có thể nhìn thấy những đường gân nổi lên trên mu bàn tay anh, hàm của anh căng lên, như thể cả người đều đang không thở…
Ân Thiên Thiên sợ đến mức không khỏi hơi rụt lại, Đổng Khánh vô thức đưa tay kéo Ân Thiên Thiên ra bảo vệ phía sau, quay đầu lại nhìn Cảnh Liêm Uy, đôi mắt anh ta lóe sáng rồi chợt cười.
Nếu lúc này không vạch trần sự nguy hiểm của Cảnh Liêm Uy, thì anh ta chẳng phải là một kẻ ngốc sao?
Gần như theo tiềm thức, Đổng Khánh đột nhiên nói nhỏ: “Thiên Thiên, đừng sợ, anh ở đây…”
Khi lời nói đó vừa dứt, Ân Thiên Thiên trông thấy rõ ràng lý trí chật vật trong sâu thẳm đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy đã biến mất trong nháy mắt, trong giây tiếp theo, trước khi cô kịp hoàn hồn thì đã nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đang bước từng đi tới, anh đi không nhanh nhưng lại có loại cảm giác kinh người, Đổng Khánh lập tức cảnh giác, vừa mới đưa tay định đẩy cô ra thì thấy Cảnh Liêm Uy liền giơ tay cho Đổng Khánh một cú đấm, cú đấm này nặng đến nỗi Đổng Khánh không chịu nổi mà ngã lăn ra đất!
Ân Thiên Thiên mở to mắt, theo bản năng bước tới muốn giữ hai người lại, nhưng vì tình hình của Cảnh Liêm Uy, cô không dám lại gần!
Cảnh Liêm Uy hiện tại so với lần trước ở Anh còn chấn động gấp trăm lần! Hai mắt đỏ bừng, thân thể cứng ngắc như sắt, động tác thô lỗ cùng mạnh mẽ, không nói lời nào nhưng lại khiến bầu không khí bị căng thẳng trói chặt!
Bốp!
Một cú đấm vừa rơi xuống, Ân Thiên Thiên thấy rõ ràng Đổng Khánh quay đầu phun ra một ngụm máu.
Bốp!
Lại một cú đấm khác rơi xuống, Đổng Khánh nằm trên mặt đất suốt một lúc lâu mà không đứng dậy nổi.
Bốp!
Lại thêm một cú đấm, Cảnh Liêm Uy thậm chí không đợi thân thể của Đổng Khánh dừng lại, anh bước thẳng tới nhấc cổ áo sau kéo anh ta lên, tư thế đứng thẳng vẫn như mọi khi khiến người ta có cảm giác cao gầy, nhưng lúc này lại chỉ khiến người ta cảm thấy áp lực mà thôi!
Trong hoàn cảnh gần như đơn phương bị áp chế này, Ân Thiên Thiên nhìn Đổng Khánh từ trở tay không kịp đến cuối cùng cũng chỉ có thể bị Cảnh Liêm Uy nhấc lên như thế này, trong lòng bắt đầu run lên bần bật, nhìn Cảnh Liêm Uy hồi lâu, tay chân bắt đầu lạnh ngắt mà đến cô cũng không phát giác được…
Cô không biết Cảnh Liêm Uy này…
Trước đây cô chưa bao giờ nhìn thấy…
Không hiểu sao nước mắt lại rơi xuống, Ân Thiên Thiên không biết tại sao lại đột nhiên có một sự xúc động như vậy.
Đột nhiên, Ân Thiên Thiên nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đang nhấc cơ thể Đổng Khánh không thể cử động được tiến tới bức tường, động tác của tay anh chính xác là đang muốn đập đầu Đổng Khánh vào tường, cả người cô bừng tỉnh, thân thể không tự chủ được mà lao về phía trước chắn ngang bức tường trước mặt Đổng Khánh, nhướng mắt nhìn người đàn ông mà cô không còn quen biết…
“Thiên Thiên…” Đổng Khánh khẽ thì thầm, lần này, có vẻ rất khó nói lời nào, nhưng anh vẫn nói: “Đi ra… nhanh…”
Một câu nói, Ân Thiên Thiên đột nhiên củng cố được tâm trí mình, đứng trước bức tường nhìn thẳng vào Cảnh Liêm Uy.
Cô không tin, cô không tin đây thực sự là Cảnh Liêm Uy cô quen biết!
Cảnh Liêm Uy của cô, dịu dàng, bá đạo, đẹp trai, ngay thẳng… sẽ không ác độc, bạo lực, điên cuồng, khát máu…
Tuy nhiên, sự thật đã giáng cho Ân Thiên Thiên một cái tát vào mặt, ngay cả khi cô đứng trước mặt Cảnh Liêm Uy, anh dường như cũng không biết cô, đôi mắt đỏ rực, chỉ là tay đang giữ Đổng Khánh hơi lùi lại, vẫn luôn giữ hành động để tiếp tục, thờ ơ và tàn nhẫn!
Trong khoảnh khắc, những giọt nước mắt đọng lại bấy lâu của Ân Thiên Thiên cuối cùng cũng trào ra.
Lúc này, cô dường như đột nhiên hiểu được, nhà họ Cảnh đã che giấu điều gì…
Cảnh Liêm Uy dường như hoàn toàn không nhìn thấy Ân Thiên Thiên, anh chỉ khẽ nhấc Đổng Khánh lên rồi đổi hướng, sau đó tiến hành động tác trong tay, chưa kịp đẩy tên nhàm chán trong tay vào tường thì một sức nặng quen thuộc truyền đến từ cánh tay anh, cái đầu đã cứng ngắc từ nãy bỗng muốn gục xuống xem thử…
“Cảnh Liêm Uy! Cảnh Liêm Uy! Anh muốn làm gì? Anh muốn làm gì?” Ân Thiên Thiên vừa khóc vừa kêu lên, nắm chặt lấy cánh tay của anh, ngước nhìn anh, cho dù tình hình của Cảnh Liêm Uy bây giờ như thế nào, cô cũng sẽ không nhìn anh làm nên những chuyện khiến anh hối hận, cô sẽ không để anh tự hủy hoại mình, cô chỉ có thể khóc gọi: “Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy…”
Cảnh Liêm Uy…
Cảnh Liêm Uy…
Trong không khí, có mấy tiếng gọi dường như xa không phải gần, vừa giống như gần lại không phải xa đang quấn chặt lấy trong lòng Cảnh Liêm Uy, từng câu từng chữ đều kèm theo tiếng khóc, thanh âm quen thuộc với anh, tiếng gọi cũng quá quen thuộc với anh, nhưng tại sao cô lại gọi anh với giọng hoảng hốt đến vậy, tại sao cô lại gọi anh với âm điệu buồn đến vậy?
Cảnh Liêm Uy…
Cảnh Liêm Uy…
Cô vẫn đang gọi, gọi không biết mệt, cánh tay đột nhiên trở nên nặng nề, như thể có sức nặng của hai người, cánh tay anh có thể cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể cô, thậm chí anh dường như có thể ngửi thấy mùi hương tươi mát từ cô trong mũi, cô ở bên cạnh anh, nhưng tại sao anh dường như không nhìn thấy cô đâu?
Cảnh Liêm Uy…
Cảnh Liêm Uy…
Gắng gượng dậy từ trong bóng tối, hơi thở của Cảnh Liêm Uy trở nên nhanh hơn một chút.
Hai mắt Ân Thiên Thiên mở to, nhìn sự thay đổi của Cảnh Liêm Uy, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh bắt đầu khẽ run, nhìn thân thể cứng ngắc của anh khẽ run lên, nhìn hành động giữ chặt Đổng Khánh trong tay anh nới lỏng ra, cả trái tim bỗng chốc bồi hồi, vừa vui lại vừa hụt hẫng, gần như không chút do dự mà nhào vào vòng tay anh, bất luận anh có ôm cô hay không, bất luận anh có nhớ cô hay không, bất luận anh có thể cảm nhận được hay không…
Cô ôm anh thật chặt, để mặc cho những giọt nước mắt nóng hổi đốt cháy lồng ngực anh, lớn tiếng gọi: “Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy…”
Không biết mệt, không sợ người khác làm phiền, không quản xuân hạ…
Cảnh Liêm Uy cố gắng hết sức để kiềm sự khát máu trong máu của mình, cũng muốn ngăn chặn hành vi khủng khiếp của mình, anh không thể làm cô sợ, không thể làm tổn thương cô, không thể khiến cô buồn hay sợ hãi…
Không thể, không thể…
Khống chế thật chặt cảm xúc, Cảnh Liêm Uy không nhìn rõ xung quanh, nhưng anh có thể cảm nhận được người phụ nữ nhỏ bé đang ôm thân thể anh run rẩy khóc lóc, vị trí trái tim mềm mại đau đớn, cuối cùng anh chỉ có thể cố gắng vươn bàn tay cứng ngắc cố gắng ôm lấy cô, lần đầu tiên, ngay cả động tác ôm ai đó cũng có vẻ vụng về và mất công như vậy…
Ân Thiên Thiên cảm thấy khi Cảnh Liêm Uy ôm cô, tất cả nỗi sợ hãi và bất bình trong lòng cô đã được trút bỏ.
Cảnh Liêm Uy của cô, đã về rồi, đã về rồi…
Dần dần, suy nghĩ của Cảnh Liêm Uy mới bắt đầu quay trở lại, khi nhìn xuống Ân Thiên Thiên đang khóc trong vòng tay mình, khuôn mặt anh đầy hoảng sợ và mất mát, điều anh sợ nhất đã xảy ra.
Như thể cảm nhận được nỗi lo sợ của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên nhướng mắt nhìn anh, mờ mịt nước mắt, không nhịn được thì thào nói: “Cảnh Liêm Uy? Anh có phải Cảnh Liêm Uy của em không? Có phải chồng của em không?”
Cảnh Liêm Uy hé môi, hầu kết của anh mãnh liệt di chuyển lên xuống, nhưng một lúc lâu sau anh cũng không nói ra được gì.
Anh phải không? Anh có phải không?
Nhìn Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên ôm càng chặt hơn, khóc như mưa.
Trong con hẻm yên tĩnh, Ân Thiên Thiên vùi đầu vào vòng tay Cảnh Liêm Uy khẽ khóc, nằm trên mặt đất cách đó không xa là Đổng Khánh đang dần tắt thở, khó khăn lật người, nhìn bầu trời trong xanh, nhếch khóe miệng cười, đau đến nhe răng trợn mắt nhưng trong đáy mắt vẫn xuất hiện một nụ cười không che giấu được…
Một số chuyện cuối cùng ngày hôm nay đã vén bức màn bí ẩn, không phải sao?
Ít nhất, trận đánh này là đáng giá!
Sau khi dần dần bình phục, Cảnh Liêm Uy hít một hơi thật sâu để điều chỉnh cảm xúc của mình, cuối cùng dịu dàng ôm Ân Thiên Thiên vào vòng tay như bình thường, nhẹ nhàng nói: “Thiên Thiên, chúng ta về nhà thôi.”
Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn gật đầu, mím chặt môi không từ chối.
Nhìn hai bóng người sắp biến mất trước mắt, Đổng Khánh đột nhiên nói một câu: “Cảnh Liêm Uy, anh có gan nói cho Thiên Thiên biết sự thật không? Nói cho cô ấy biết sự thật về chứng rối loạn tâm thần hoang tưởng của anh?”
Một câu nói, thế giới của ba người dường như đóng băng.
Ân Thiên Thiên cười lạnh, thậm chí mất hết dũng khí quay đầu lại, lúc này, cô ngay lập tức quay sang nhìn Cảnh Liêm Uy, từng động tác của anh dường như rất khó khăn, Cảnh Liêm Uy lại càng cứng đờ một lúc lâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!