CHƯƠNG 632: CÓ TÍNH TOÁN GÌ?
Hai bên cổng sắt, hai người cứ căm tức nhìn nhau như thế, ai cũng không nói gì, mùi thuốc súng trong không khí cực kỳ nồng đậm.
Điền Vinh cẩn thận quan sát Ân Thiên Thiên, có chậm chạp hơn nữa cũng phát hiện tâm trạng của cô hôm nay hoàn toàn có vấn đề, nghĩ đến chuyện cô hỏi mình lúc trước và chuyện gọi điện thoại cho Thừa Phó Lân, không chút do dự lập tức lén gửi tin nhắn cho Thừa Phó Lân.
Bây giờ không phải lúc giữa Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy xảy ra chuyện được!
Hai tay Ân Tinh nắm chặt cổng sắt, nhìn cô nói: “Ân Thiên Thiên, người như cô hoàn toàn không nên tồn tại trên thế giới này, cô chính là tai hoạ, có biết không? Cô nhìn thử người bên cạnh cô đi, ai không vì bị cô liên luỵ mà sống không dễ chịu? Cô cướp đi tuổi thơ của tôi chưa tính, bây giờ còn tiếp tục gây hoạ cho tôi sao? Làm người đừng có quá đáng.”
Ân Thiên Thiên đứng yên tại chỗ nghe cô ta nói nhiều như thế, lòng kiên nhẫn cũng đã đến giới hạn, hít sâu một hơi phủ hai tay lên cái bụng nhô cao của mình, cô bước từng bước đến gần cô ta. Lúc này, bảo vệ, Điền Vinh và má Dương ở xung quanh đều căng thẳng, bọn họ cũng không hy vọng Ân Thiên Thiên đến gần Ân Tinh quá, đứa nhỏ này đã không thể chịu nổi sự giày vò từ lâu, mà chuyện này, Ân Tinh lại rất vui vẻ.
Ân Tinh cố đè nén cảm xúc của mình, ánh mắt sáng rực nhìn Ân Thiên Thiên, trong lòng thầm lẩm bẩm.
Gần một chút, gần một chút, gần thêm chút nữa!
Thấy Ân Thiên Thiên đi đến bên cổng sắt, thậm chí chỉ cần tiến thêm một bước nhỏ nữa, cho dù Ân Tinh ngoài cổng sắt cũng có thể duỗi tay túm được cô, cuối cùng Ân Thiên Thiên cũng dừng lại, người xung quanh cũng nhìn đến kinh hồn bạt vía.
Ân Thiên Thiên đứng tại chỗ nhìn Ân Tinh, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Ân Tinh, biết vì sao trước giờ tôi đều không thích cô không? Vì trong mắt tôi cô chính là một con chó điên! Luôn sủa loạn, cũng luôn cắn người lung tung, trong mắt tôi cô có mắng vui vẻ đã ghiền đến mức nào, tôi cũng chỉ xem cô như một kẻ điên mà thôi…”
Nói đùa à, trong khoảng thời gian không gặp Cảnh Liêm Uy kia, nếu ngay cả bản thân cũng không khống chế được thì cô đã khó chịu đến chết rồi ok? Sao còn có thể sống đến hôm nay chứ!
Ân Tinh cố duỗi tay muốn chạm vào Ân Thiên Thiên, nhưng dù cô ta có cố gắng thế nào thì vẫn còn thiếu một chút!
Ân Tinh căm hận nhìn cô, giận đến rống to: “Ân Thiên Thiên, cái đồ đê tiện này! Cô sẽ không chết tử tế đâu! Luôn phá hoại chuyện tốt của người khác, cô với đứa nhỏ không biết ba trong bụng cô đều sẽ không có kết quả tốt đâu!”
Cô ta nói xong, sắc mặt Ân Thiên Thiên càng u ám hơn!
Cô xoay người, vừa cách xa Ân Tinh vừa nói: “Gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần, kêu bọn họ dẫn đồ điên này đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô ta!”
Trước giờ cô không phải người lấy quyền thế chèn ép người khác, nhưng đối mặt với Ân Tinh như vậy, cô thật sự khó chịu đựng được!
Vào lúc Ân Thiên Thiên sắp rời khỏi đây, Ân Tinh phía sau còn đang chửi rủa không chút kiêng dè, một tiếng thắng xe chói tai như muốn chọc rách trời đột nhiên vang lên, chấn động đến Ân Thiên Thiên không nhịn được nhíu chặt mày xoay người.
Kha Tiềm đen mặt đi xuống từ trên xe, duỗi tay nắm lấy cổ tay Ân Tinh kéo cô ta ra, nặng nề hỏi: “Liên Mẫn ở đâu?”
Vừa nói xong, Ân Thiên Thiên cũng không nhịn được híp mắt lại.
Liên Mẫn?
Kha Tiềm và Liên Mẫn quen nhau sao? Ân Tinh cũng quen Liên Mẫn ư?
Đây là quan hệ gì vậy?
Ân Thiên Thiên đứng lại, cứ như thế nhìn người đứng đó từ xa.
Ân Tinh vốn còn đang rít gào vì Kha Tiềm vừa đến đã hỏi người phụ nữ khác mà không thể chấp nhận được, duỗi tay hất bàn tay to của anh ta ra, tức giận trừng anh ta nói: “Sao hả? Anh sốt ruột rồi? Kha Tiềm! Người phụ nữ của anh bây giờ là em, không phải Liên Mẫn!”
Tiếng gào dừng hết sức lực cứ thế vang vọng trên núi Nam, Ân Thiên Thiên híp mắt bước ngược lại từng bước.
Kha Tiềm siết chặt quai hàm, tức giận nhìn Ân Tinh, lúc này tất cả hận cũ đều tích tụ trong lồng ngực và đầu óc anh ta, sao còn nhớ đến chuyện khác được, thấy Ân Tinh cứ mang dáng vẻ ngu ngốc thì lập tức nổi giận, rống ngược lại: “Ân Tinh! Cô ta ở đâu, tốt nhất cô lập tức nói cho tôi biết, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
Vừa nói xong, Ân Tinh đã bật khóc, ngẩng khuôn mặt khóc đến lem luốc lên, tiến đến trước mặt anh ta nói: “Sẽ không bỏ qua cho em? Anh muốn đánh em sao? Đánh đi, đánh đi, em đợi anh đánh, có bản lĩnh thì anh đánh đi! Đánh đi!”
Tiếng gào này lớn hơn tiếng gào khác khiến người ta không nhịn được nhíu mày!
Lúc này Ân Thiên Thiên cũng đã đến nơi khá gần bọn họ, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không thể chạm vào cô.
“Ân Tinh, cô đừng cho rằng tôi sẽ không đánh cô, tôi cho cô biết, Kha Tiềm tôi chỉ không có thói quen đánh phụ nữ thôi.” Kha Tiềm nặng nề nói, trong lời nói tràn đầy áp lực: “Bây giờ tôi chỉ muốn tìm thấy cô ta, cô lập tức cho tôi biết cô ta đi đâu rồi?”
Ân Tinh vừa khóc vừa cười nhìn anh ta, người đột nhiên mềm đi, cười lớn: “Ha ha ha, Kha Tiềm, anh thật buồn cười, anh muốn tìm người trước nào đó của anh sao lại tìm ở chỗ tôi? Tôi từng gặp cô ta à? Con mẹ nó, lúc tôi tìm đến bệnh viện đã không thấy cô ta đâu rồi! Tôi đi đâu tìm cô ta đây!”
Động tác túm lấy cổ tay Ân Tinh đột nhiên dùng sức hơn, Kha Tiềm ép Ân Tinh đến gần mình, lạnh lùng nói: “Ân Tinh, đừng nói dối, tôi không thích người phụ nữ nói dối, Liên Mẫn gửi tin nhắn cho tôi nói đi tìm cô, bây giờ cô lại nói với tôi cô không biết cô ta ở đâu?”
Ân Tinh thấy Kha Tiềm lúc này, chỉ cảm thấy lòng như tro tàn!
Liên Mẫn mang thai, mang thai rồi!
Sau khi cô ta ở bên Kha Tiềm, cô ta cầu xin vô số lần muốn sinh một đứa con cho anh ta, nhưng người đàn ông này lại hoàn toàn không quan tâm cô ta, nhưng bây giờ lại để người phụ nữ hại anh ta nhà tan cửa nát mang thai?
Ân Tinh cắn chặt môi mình, cực kỳ đau lòng nhìn Kha Tiềm!
Ân Thiên Thiên hơi híp mắt, trong lòng đột nhiên có một suy đoán to gan nói: “Hai người tìm cô ta, là vì… cô ta mang thai con của Kha Tiềm?”
Lời nói rõ ràng mang theo cảm giác nghi ngờ và không chắc mãnh liệt, nhưng bây giờ hai người có cảm xúc không ổn định đều không chú ý tới, vừa nghe thấy Ân Thiên Thiên nói Liên Mẫn mang thai con của Kha Tiềm, Ân Tinh đã lập tức bùng nổ!
“Ân Thiên Thiên, cô câm miệng cho tôi!” Cô ta hét to, tức giận trừng cô: “Người phụ nữ như Liên Mẫn hoàn toàn không xứng mang thai con của Kha Tiềm, chỉ mỗi tôi có thể sinh con cho anh ấy, chỉ mỗi tôi mà thôi! Không cho cô nói, không cho cô nói!”
Tuy bị Ân Tinh dữ tợn gào thét, nhưng không thể không nói tâm trạng của Ân Thiên Thiên lúc này chợt trở nên rất tốt.
Liên Mẫn đúng là lừa cô.
Tảng đá lớn trong lòng hơi buông xuống, thấy Kha Tiềm và Ân Tinh còn đang tranh cãi trước mặt, trong đầu Ân Thiên Thiên đột nhiên xuất hiện cái gì đó, nhìn chằm chằm bọn họ, cố gắng muốn làm rõ suy nghĩ của mình, nhưng cuối đường lớn đột nhiên có xe của nhà họ Ân lái đến…
Ân Thiên Tuấn xuống xe đầu tiên, cau mày nhìn Ân Thiên Thiên, tiến lên dịu dàng hỏi: “Không sao chứ?”
Nói xong còn đưa mắt nhìn thoáng qua cái bụng đang nhô cao của Ân Thiên Thiên, cô lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, lúc đang muốn hỏi sao Ân Tinh lại tìm đến mình, Ân Thiên Tuấn đã tiến lên kéo Ân Tinh muốn về nhà họ Ân, Kha Tiềm thì bị bỏ sang một bên…
Bị Ân Thiên Tuấn kéo và bị Kha Tiềm kéo không giống nhau, Ân Tinh rất sợ Ân Thiên Tuấn, từ ngày đầu tiên trở về nhà họ Ân đã như thế! Cô ta duỗi tay muốn đẩy tay Ân Thiên Tuấn ra, khóc lóc không muốn rời đi, thậm chí còn liên tục quay đầu nhìn Kha Tiềm.
“Anh, em không muốn về, em không muốn về, em muốn ở bên Kha Tiềm…” Ân Tinh khóc lóc, đầu óc rối ren, giây tiếp theo đôi mắt đột nhiên sáng lên, vì Kha Tiềm sải bước đi tới, cũng duỗi kéo lấy cổ tay cô ta. Vào khoảnh khắc đó, Ân Thiên Thiên chợt thấy Ân Tinh cong môi: “Kha Tiềm, Kha Tiềm, em không muốn về…”
Còn chưa nói xong, Kha Tiềm đã dùng sức kéo cô ta, nhưng chỉ hỏi một câu: “Nói! Liên Mẫn ở đâu!”
Dứt lời, Ân Tinh ngơ ngác, rất lâu vẫn không tỉnh táo lại được.
Ân Thiên Tuấn sợ làm Ân Tinh bị thương nên vội vàng buông lỏng tay, sau đó tức giận trừng Kha Tiềm!
Kha Tiềm hoàn toàn không quan tâm, chỉ hỏi lại lần nữa: “Ân Tinh, nói cho tôi biết Liên Mẫn ở đâu!”
Anh ta chỉ hận không thể giết chết Liên Mẫn!
Cảnh xảy ra ngoài cổng Nhã Uyển nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt mọi người, không ai chú ý tới bóng dáng yếu ớt dưới một gốc đại thụ cách đó không xa vẫn đang tìm một thời cơ xuất hiện trước mặt mọi người. Liên Mẫn lấy điện thoại mình mới trộm được của người qua đường ra, lúc xác định người bên kia sắp đến thì lại tắt nguồn ném điện thoại đi lần nữa, cứ như thế xuất hiện trước mặt bọn họ…
…
Bên đường lớn, khi bóng dáng yếu ớt mặc đồ trắng kia xuất hiện, Ân Thiên Thiên đã lập tức nhìn thấy, mày hơi nhíu lại nhìn thoáng qua bụng của cô ta. Liên Mẫn ăn mặc rất phong phanh, chỉ có cái váy dài trắng mọi người mặc lúc mùa xuân mùa hạ, trên chân thậm chí còn không mang giày, đứng trong đất tuyết trông rất đáng thương…
Vào khoảnh khắc đó, Ân Thiên Thiên dám nói, nếu một người đàn ông thương hương tiếc ngọc nhìn thấy cô ta chắc chắn sẽ muốn bảo vệ cô ta!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!