CHƯƠNG 649: XE CỨU THƯƠNG!
Cuối cùng Kha Tiềm cũng đợi được cơ hội, lúc này trông thấy Ân Thiên Thiên đang chạy xuống, đồng thời trong nhà họ Ân cũng đã có tiếng bước chân vọng lại. Lý Mẫn ra khỏi bếp, Ân Bách Phú cũng tò mò muốn mở cửa, Ân Thiên Tuấn và Cảnh Liêm Bình hơi sững sờ một lát rồi nhanh chóng xoay người muốn lại đây…
Không đâu!
Anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội lần này!
Anh ta đợi lâu như vậy cũng chính vì cơ hội này, thậm chí còn liều lĩnh xông vào nhà họ Ân! Anh ta có thể trở mình hay không đều phải xem đứa bé trong bụng Ân Thiên Thiên, chỉ cần đứa bé đó chết thì anh ta sẽ có được sự ủng hộ của nhà họ Đổng, đến lúc đó anh ta sẽ có khả năng trừng phạt Liên Mẫn, anh ta có thể sống cuộc sống mình mong muốn! Có được thứ mà anh ta muốn!
Mong muốn này mỗi lúc một mãnh liệt hơn trong lòng, thoáng chốc hai mắt Kha Tiềm đã ánh lên vẻ kiên định và khát máu!
Ánh mắt đó khiến tim Cảnh Liêm Uy thoáng ngừng đập, mà Ân Tinh ở bên cạnh lại cứ túm chặt lấy anh không buông, thậm chí còn không chết tâm muốn đưa tay kéo Ân Thiên Thiên lại. Ân Thiên Thiên bị doạ sợ, đưa tay xoa bụng mình định chạy xuống nhà, sắc mặt tái nhợt, đến gọi cũng không ra tiếng…
Đây là nhà cô mà!
Nghĩ thế nào cô cũng không ngờ được Ân Tinh lại lén lút thả cho Kha Tiềm vào đây!
Cô cho rằng chỉ cần mình không ra ngoài là có thể tránh được, nhưng không ngờ lại còn xảy ra chuyện như này!
Vội vàng muốn chạy xuống lầu, nhưng lúc này tóc cô đột nhiên bị Ân Tinh túm chặt, da đầu truyền tới cảm giác đau đớn khiến người cô không tự giác lùi lại. Vừa mới đưa chân ra cô đã cố gắng ngừng lại, nhưng cô cũng đưa tay nắm chặt lan can, không muốn cứ vậy bỏ cuộc!
Kha Tiềm muốn làm hại con cô, cô biết rất rõ!
Mà cô, không muốn thấy chuyện đó xảy ra!
Cảnh Liêm Uy thấy Ân Thiên Thiên bị túm tóc đến mức sắc mặt thay đổi thì hai mắt lập tức hiện lên vẻ vội vã, Kha Tiềm ở bên cạnh nheo mắt lại, dường như Cảnh Liêm Uy nhìn thấy anh ta cười. Giây tiếp theo Kha Tiềm lấy con dao ra, né Cảnh Liêm Uy rồi đâm về phía bụng Ân Thiên Thiên! Nhát dao đó vừa dứt khoát vừa hung hiểm, nếu trúng nhát dao này thì đừng nói đứa bé, mà ngay cả Ân Thiên Thiên cũng gặp nguy hiểm!
Bị Ân Tinh quấn lấy, Cảnh Liêm Uy thấy con dao càng lúc càng gần Ân Thiên Thiên thì mặt tái nhợt…
Đồng thời, xung quanh đã có phòng mở cửa, đồng loạt bị doạ sợ đến sững sờ vì cảnh tượng đột ngột trước mắt này…
Không để họ kịp hoàn hồn, Cảnh Liêm Uy đã đưa tay hất mạnh Ân Tinh ra, thậm chí anh không còn kịp quan tâm chuyện đột ngột khác mà lao tới trước mặt Ân Thiên Thiên ôm lấy cô. Con dao của Kha Tiềm vì vậy mà đâm mạnh vào bụng anh, chớp mắt áo sơ mi trắng đã nhuộm đỏ, dòng máu ấm nóng nhanh chóng dính lên người Ân Thiên Thiên đang dựa sát vào anh…
Khoảnh khắc đó, trong khoang mũi Ân Thiên Thiên đều là mùi máu tươi.
Cảnh Liêm Uy cắn chặt răng rồi nở nụ cười yếu ớt với Ân Thiên Thiên, anh nói: “Mau xuống dưới!”
Quay đầu, Kha Tiềm đã chuẩn bị xông lên lần nữa, tay Ân Thiên Thiên đều là máu của Cảnh Liêm Uy, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt cô, cái miệng nhỏ nhắn đang há ra hít thở từng ngụm không khí, còn chưa lấy lại tinh thần thì Kha Tiềm đã bắt đầu đánh nhau với Cảnh Liêm Uy, nhưng người bị thương đấu với một người đang khát máu thì vẫn có chút yếu thế…
Ân Tinh chật vật bò dậy, quay đầu hung ác nhìn Ân Thiên Thiên.
Lý Mẫn dưới lầu nhìn thấy thì hét lớn: “Thiên Thiên, mau xuống đây!”
Lời vừa dứt, Ân Tinh đã nhanh chóng đứng dậy rồi lao nhanh về phái Ân Thiên Thiên, còn hét lớn: “Ân Thiên Thiên, đi chết đi!”
Cảnh Liêm Uy đang ứng phó với Kha Tiềm cũng trừng lớn hai mắt, anh không chút do dự lấy vai để đỡ con dao của Kha Tiềm đang đâm về phía mình rồi chạy nhanh về phía Ân Thiên Thiên. Khi cô bị va vào đứng không vững, muốn ngã xuống cầu thang thì anh đã ôm chặt cô vào lòng, thoáng cái, hai người đã cùng nhau lăn xuống…
Cầu thang rất dài, hai người ôm chặt lấy nhau cùng lăn xuống!
“A!” Lý Mẫn ở dưới lầu hét lớn, vang vọng khắp cả căn nhà!
Ân Bách Phú và Cảnh Nguyên Phước nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức máu dồn lên não suýt thì té xỉu. Ân Thiên Tuấn và Cảnh Liêm Bình lập tức chạy lên muốn xem Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên thế nào, đồng thời bảo vệ của nhà họ Ân nghe thấy tiếng hét chói tai cũng cấp tốc xông vào, mà chuông báo động của biệt thự nhà họ Ân cũng vang lên đúng khắc này!
Trong biệt thự đều là tiếng còi cảnh sát chói tai, doạ cho mấy nhà hàng xóm xung quanh vừa về cũng ngạc nhiên thò đầu ra nhìn.
…
Lăn từ trên lầu xuống, Cảnh Liêm Uy áp sát người mình vào người Ân Thiên Thiên, đưa tay ôm lấy đầu và bụng cô, cố gắng không để cô bị thương, càng không thể để bụng cô chịu một chút thương tổn. Máu trên áo sơ mi màu trắng nhanh chóng thấm sang quần áo Ân Thiên Thiên, thậm chí cảm giác ấm nóng ấy còn làm bụng dưới Ân Thiên Thiên nóng lên, ấm ấm, dính dính…
Ôm chặt lấy bụng mình, Ân Thiên Thiên nhắm tịt mắt vùi đầu vào lòng Cảnh Liêm Uy, đến thở mạnh cũng không dám! Cô đang hoang mang tột độ, đến khi cảm giác trời đất quay cuồng ngừng lại mới dám mở mắt ra.
Lý Mẫn vội vàng kéo Ân Thiên Thiên ra khỏi Cảnh Liêm Uy, đồng thời Ân Thiên Tuấn và Cảnh Liêm Bình cũng đã xuống tới nơi, Ân Thiên Thiên ngồi trên đất sững sờ nhìn Cảnh Liêm Uy trước mặt.
Anh…
Sao anh lại nằm trên đất?
Sao anh lại nhắm mắt?
Sao nhìn anh có vẻ không còn tri giác nữa?
Ân Thiên Thiên run rẩy giơ tay lên, trên tay cô vẫn còn dòng máu ấm nóng của anh, ngay cả cái bụng nhô cao của cô cũng đầy màu máu. Màu sắc này quá kích thích khiến tim cô ngừng đập, đột nhiên cô không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vừa nãy, chẳng phải họ vẫn còn đang anh anh em em đấy ư?
Vừa nãy, chẳng phải anh còn trêu ghẹo cô đó sao?
Sao, đột nhiên lại thế này?
“Thiên Thiên, Thiên Thiên… thế nào rồi? Có bị thương ở đâu không?” Bên cạnh có ai đang nói nhưng cô hoàn toàn không hay biết, cô ngồi trên đất nhìn chằm chằm Cảnh Liêm Uy, nước mắt đã rơi từ khi nào nhưng lại không hề chớp mắt.
Đột nhiên, Ân Thiên Thiên nhìn thấy nền đất nơi Cảnh Liêm Uy đang nằm, ở vùng đầu chảy ra một vũng máu!
“A!” Run rẩy hét lên một tiếng, Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Liêm Uy mà lại có sự sợ hãi trước này chưa từng có!
Máu, máu!
Tất cả đều là máu, chỗ nào cũng có máu!
Tầm mắt cô chỗ nào cũng là máu, màu màu quá bắt mắt, mùi vị lại ngai ngái, hơn nữa còn toàn là máu của Cảnh Liêm Uy!
“Thiên Thiên, Thiên Thiên!” Mọi người xung quanh đều bị doạ không nhẹ, khi Cát Thành Phong bước vào thấy cảnh tượng trước mặt thì sợ hãi suýt nữa đã nhũn chân mà ngã, nhưng vẫn nhanh chóng cho người bao vây nhà họ Ân! Lý Mẫn ôm chặt lấy Ân Thiên Thiên, thấy trên người cô cũng đầy máu, dù biết rõ không phải máu của cô nhưng bà cũng cực kỳ căng thẳng, liên tục gọi cô: “Thiên Thiên, Thiên Thiên!”
Cảnh Liêm Bình nhìn Cảnh Liêm Uy nằm bất động trên nền nhà, cả người đều run rẩy, đưa tay nhưng lại không dám chạm vào anh, Ân Thiên Tuấn nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mặt thì nhanh chóng hét lớn: “Mau gọi xe cứu thương, may gọi xe cứu thương!”
Lúc này Cảnh Liêm Bình mới bắt đầu lần mò tìm điện thoại trên người mình, khó khăn lắm mới cầm được trong tay nhưng lại không giữ vững nổi. Ân Thiên Tuấn vội chạy tới cướp điện thoại trong tay anh ấy rồi gọi đi, điện thoại vừa có người nghe đã hét to: “Mau, mau tới biệt thự nhà họ Ân…”
Cả nhà họ Ân lập tức loạn cào cào, Lý Mẫn ôm Ân Thiên Thiên gọi liên tục, như đang gọi Ân Nhạc Vy nhưng lại biết rất rõ đây là Ân Thiên Thiên, khi bà đã hoàn toàn không còn ý thức thì Cát Thành Phong bên cạnh đã thoáng khôi phục lại, cấp tốc chạy tới quỳ trước mặt Ân Thiên Thiên rồi hỏi: “Mợ ba, mợ ba, mợ có sao không? Có bị thương ở đâu không? Mau nói cho tôi!”
Ân Thiên Thiên chỉ dán mắt nhìn Cảnh Liêm Uy đang nằm trên đất đã hoàn toàn mất đi ý thức, không hề quan tâm tới người xung quanh. Cô không ngừng run rẩy khóc thút thít, trước mặt có gì cũng không nhìn thấy, tai càng không nghe thấy gì…
Cát Thành Phong nhìn Ân Thiên Thiên cũng biết mình chẳng hỏi được gì, lập tức túm chặt lấy Lý Mẫn rồi hét lớn kéo ý thức của bà về Lý Mẫn: “Mau nhìn đi, mau xem xem mợ ba có bị thương ở đâu không?”
Cậu ba nhà anh yêu Ân Thiên Thiên bằng cả tính mạng, nếu cô xảy ra chuyện gì thì anh biết ăn nói thế nào?
Dù cuối cùng có thế nào, Cảnh Liêm Uy cũng phải liều mạng ôm lấy mợ ba!
Lý Mẫn bị tiếng hét gọi bừng tỉnh, buông Ân Thiên Thiên ra, cũng chẳng quan tâm xung quanh có ai, bắt đầu sờ soạng tay, chân Ân Thiên Thiên, khi xác định tứ chi cô không có vấn đề mới run rẩy đặt tay lên bụng cô. Bà nhẹ nhàng, cẩn thận, dè dặt kiểm tra, không dám lơ là mà nhìn chằm chằm nửa thân dưới cô, chỉ sợ sẽ xuất huyết!
Từ sau lần trước, cơ thể Ân Thiên Thiên vẫn chưa ổn định lại, nếu tiếp tục xảy ra chuyện gì thì thật sự sẽ không giữ được đứa bé!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!