CHƯƠNG 658: CHUYỂN BIẾN
Một tay đỡ cái bụng to, một tay chống hông của mình, Ân Thiên Thiên không nói hai lời muốn quỳ xuống, thậm chí trong đầu cũng nghĩ xong sau đó phải nói lời ‘Êm tai’ thế nào mới có thể khiến Đổng Khánh thật sự buông bỏ ý nghĩ như vậy, nhưng người còn chưa quỳ xuống, cơ thể cô đã bị chặn lại ở giữa không trung!
Trên cánh tay truyền tới sức lực trầm ổn, mặc dù không vững vàng như bình thường, nhưng Ân Thiên Thiên cũng có cảm giác quen thuộc.
Không thể tưởng tượng nổi chuyển mắt nhìn bàn tay còn đang gắn kim tiêm trên cánh tay, Ân Thiên Thiên mở to hai mắt không thể tin nổi nhìn Cảnh Liêm Uy ở trên giường đang chậm rãi nghiêng đầu qua nhìn cô!
Anh tỉnh rồi!
Anh tỉnh rồi!
Anh cuối cùng cũng tỉnh rồi!
Lúc làm xong phẫu thuật, mặc dù bác sĩ chắc chắn anh không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tỏ ý không biết Cảnh Liêm Uy lúc nào sẽ tỉnh lại, cho ra câu trả lời là trong một tuần lễ, nhưng sẽ thay đổi theo thời gian, dù cho chỉ mới hai ba ngày anh chưa tỉnh lại nữa, nhưng trong lòng của mỗi người đều bắt đầu suy đoán, anh có phải sẽ không tỉnh lại nữa hay không!
Mà bây giờ, anh rốt cuộc tỉnh lại rồi!
Trong nháy mắt, khóe mắt Ân Thiên Thiên cũng hơi ươn ướt, nhìn anh hoàn toàn quên mất mình…
Trong đôi mắt phượng đều là yêu thương, nhưng Cảnh Liêm Uy cong khóe miệng nhẹ giọng gọi một câu: “Thiên Thiên…”
Chưa bao giờ cảm thấy tên mình lại êm tai như vậy, trái tim Ân Thiên Thiên dường như say rồi, mới phát hiện điều mình lưu luyến nhất cho tới bây giờ đều không phải là lãng mạn hay tiền bạc Cảnh Liêm Uy cho cô, mà là khoảnh khắc anh gọi tên cô, hai chữ đơn giản đã khiến cô dường như có được thỏa mãn như có cả thế giới…
Lập tức đến gần Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên rũ hai mắt nhìn chằm chằm vào anh, trong mắt đều là mừng rỡ.
Cong khóe miệng lên, tay Cảnh Liêm Uy khẽ vuốt bụng cô, nhẹ giọng hỏi, “Tháng này, làm kiểm tra thai nhi chưa?”
Nhẹ giọng bật cười, Ân Thiên Thiên nhớ lại Cảnh Liêm Uy đã từng đồng ý cô, có một ngày sẽ cùng cô đi kiểm tra thai nhi!
Ra sức lắc đầu của mình, lúc này hai người dường như quên mất sự tồn tại của Đổng Khánh, Ân Thiên Thiên chảy nước mắt cười nói: “Vẫn chưa, vẫn chưa, em còn chờ anh đấy.”
Lời nói nhẹ nhàng, thậm chí câu nói cũng không êm tai, nhưng chính là sự lệ thuộc và lưu luyến cô biểu hiện ra một cách tự nhiên với Cảnh Liêm Uy!
Đổng Khánh thấy Cảnh Liêm Uy tỉnh lại, mình vẫn còn đắm chìm trong lúc Ân Thiên Thiên vừa định quỳ xuống, trong lòng anh ấy hơi chấn động, khiến người anh ấy dường như đứng không được vững.
Cầm bàn tay nhỏ bé của Ân Thiên Thiên, tỏ ý cô ngồi vào bên cạnh mình, Cảnh Liêm Uy lúc này mới ngước mắt nhìn Đổng Khánh, trong đôi mắt phượng đều là lạnh lùng.
Anh tuyệt đối không có cách nào quên, mặc dù anh đang ngủ say nhưng trong ý thức vô cùng rõ ràng, Đổng Khánh từng bước một bức bách Ân Thiên Thiên như thế nào, mặc dù cũng không thành công, nhưng không có nghĩa là không có chút chèn ép nào!
… Được, Ân Thiên Thiên, chỉ cần cậu quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ bỏ qua cho anh ta! Chỉ cần cậu mang thai đứa trẻ của Cảnh Liêm Uy, quỳ xuống cầu xin tôi, cậu cầu xin tôi! Tôi sẽ bỏ qua anh ta!
Một câu nói này lại hung hăng đánh vào trong lòng Cảnh Liêm Uy, cũng chính là câu nói này khiến anh tỉnh lại từ trong những ngày ngủ say, chỉ để nhìn cô gái nhỏ ngốc nghếch bên cạnh, cũng để bảo vệ cô gái nhỏ này!
Anh không thể tưởng tượng được, bộ dạng Ân Thiên Thiên bây giờ mang thai cũng hơn sáu tháng sắp bảy tháng quỳ xuống trước mặt một người đàn ông!
Đó là làm nhục cô, cũng là làm nhục anh!
“Cậu Đổng, nếu trong tay cậu có cái gọi là chứng cứ, vậy thì đừng ngại công khai thử đi.” Nhẹ giọng mở miệng, giọng Cảnh Liêm Uy trầm thấp khàn khàn nhưng trong đó mang theo cảm giác áp bức dọa người, đôi mắt nhìn Đổng Khánh đầy khinh thường, nói: “Trước đó tôi chưa tỉnh lại, bây giờ tỉnh lại rồi, tôi cũng nên báo đáp cậu thật tốt vì cậu đã ‘Chăm sóc’ vợ tôi như thế!”
Lời vừa nói ra, tâm tư Đổng Khánh được kéo trở lại, mở to hai mắt nhìn anh, trong lồng ngực đều là lửa giận!
Tại sao, tại sao Cảnh Liêm Uy có thể dễ dàng đạt được tất cả cái anh mong muốn như vậy?
Còn anh ấy, bất kể cố gắng thế nào, Ân Thiên Thiên cũng không muốn quay đầu nhìn anh ấy một cái!
Nắm chặt hồ sơ bệnh lý trong tay, Đổng Khánh không nói được câu nói, nếu không phải còn có một chút lý trí, bây giờ anh ấy hận không thể tiến lên đánh nhau với Cảnh Liêm Uy!
Đưa tay khẽ vuốt ve đốt ngón tay của Ân Thiên Thiên, nhưng Cảnh Liêm Uy lại không nhìn anh ấy một cái, nói, “Cậu Đổng, đi thong thả không tiễn.”
Dứt lời, ngoài cửa Cát Thành Phong đúng lúc xông vào, khi nhìn thấy Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên ngồi ở mép giường ôn nhu nhìn đối phương, bộ dạng Đổng Khánh kia giận đến mức như muốn giết người, hơi sửng sốt một chút, quay lại chính là cực kì ngạc nhiên mừng rỡ, vội vàng chạy đi tìm bác sĩ…
Mà Đổng Khánh, chỉ cần Cảnh Liêm Uy tỉnh lại rồi, vậy thì tất cả đều không là vấn đề.
Hôm sau, tin tức toàn bộ thành phố T đều liên quan tới Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên và Liên Mẫn, thỉnh thoảng còn có tin đấu đá trên thương trường giữa nhà họ Đổng và nhà họ Cảnh, dường như hấp dẫn tất cả ánh mắt mọi người ở thành phố T.
… Theo báo cáo, cậu ba của nhà họ Cảnh hôm qua đã tỉnh lại, bác sĩ bày tỏ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chuyện cố ý làm Kha Tiềm trọng thương vẫn sẽ tiếp tục điều tra, nhà họ Cảnh tỏ ý sẽ vận dụng đường tắt trong luật pháp đưa ra quyết định trong việc này, mà luật sư La của nhà họ Cảnh cũng bận rộn đến sứt đầu mẻ trán…
… Ngay lúc cậu ba nhà họ Cảnh tỉnh lại, vụ án có liên quan đến cô Liên và cô Ân cũng có tiến triển mới, cô Liên có một lần tuyên bố với bên ngoài, mang thai đứa con của cậu ba Cảnh, nhưng không lâu trước đó tài liệu cục cảnh sát cho ra quả thực đã đánh vào mặt cô Liên, đứa bé trong bụng của cô ấy không phải của cậu ba Cảnh, luật sư La trước mắt đã đệ đơn, bày tỏ muốn truy cứu tới cùng chuyện hủy hoại danh dự của cậu ba Cảnh…
…. Khi vụ việc hủy hoại danh dự đang diễn ra rầm rộ, cũng có người chỉ ra, nếu giữa cô Liên và cô Ân không xung đột lợi ích trực tiếp, vậy thì cô Ân rốt cuộc là trong tình huống thế nào lấy dao ra? Trước đó mấy ngày cô Ân vừa được bảo lãnh từ cục cảnh sát ra cũng bày tỏ, lúc ấy ở hiện trường hẳn có rất nhiều người cũng nhìn thấy, trong đó dĩ nhiên cũng bao gồm chính cô, cô Ân mang thai đứa trẻ, bụng đã rất lớn, để cô đi bộ cũng không thể không cẩn thận, lúc ấy hai tay đều đang vuốt ve bụng mình, quần áo, áo khoác cũng không có túi, không thể giấu một con dao….
…..
Tin tức vừa ra, dư luận toàn bộ xã hội đều xôn xao cả lên!
Tất cả mọi người đều hăng say bàn luận chuyện này, thậm chí rối rít suy đoán rốt cuộc Liên Mẫn xuất phát từ tâm lí gì mà làm ra loại chuyện này, dĩ nhiên cũng có người hoài nghi tính chân thực trong lời khai của Ân Tinh, trong mắt người ngoài đó dù sao cũng là người một nhà, rất có khả năng ngụy tạo chứng cứ!
Cảnh Liêm Uy sau khi tỉnh lại không chút do dự báo cho người nhà họ Cảnh một tiếng biết anh sẽ theo Ân Thiên Thiên trở lại nhà họ Ân, bày tỏ muốn ở đó tịnh dưỡng, lúc Ân Tinh nhìn thấy sắc mặt Cảnh Liêm Uy không được tốt lắm xuất hiện trước mặt mình, cô ta mới biết Mạc Tả từng nói cho mình tin tức có liên quan đến chuyện Cảnh Liêm Uy bị thương nặng cũng không phải là phóng đại!
Cát Thành Phong đỡ Cảnh Liêm Uy vào trong phòng Ân Thiên Thiên rồi sờ sờ mũi đi ra ngoài, khuê phòng của mợ chủ cậu không có gan ở đó, Ân Thiên Tuấn cả người mặc quần áo ở nhà đi tới dựa vào khung cửa nhìn anh, không nhịn được bất mãn nhíu mày, nói: “Cậu ba Cảnh, nhà cậu không có giường hay là không có phòng? Muốn tới nhà tôi ra vẻ cao quý gì?”
Trong lời nói nồng nặc ý bất mãn, ngay cả trong ánh mắt cũng là khinh bỉ.
Cảnh Liêm Uy cũng không để ý tới, thỏa mãn nằm trên giường Ân Thiên Thiên, ngửi mùi hương của cô trên chăn gối, hưng phấn không tả được, dường như vết thương của mình cũng đã khá hơn nhiều, ngước mắt nhìn Ân Thiên Tuấn đắc ý nói: “Anh nếu lo lắng như vậy, em không ngại anh đưa thêm cái giường vào phòng cho em đâu.”
Sắc mặt Ân Thiên Tuấn tối lại, chưa từng thấy người không biết liêm sỉ như vậy!
Mình cũng giàu đến nứt đố đổ vách còn muốn tới bắt bí anh ấy?
Coi anh ấy là kẻ ngốc sao?
Chân mày nhướng lên, Ân Thiên Tuấn xoay người đi xuống lầu lôi kéo Ân Thiên Thiên trò chuyện suốt hơn hai giờ đồng hồ cũng không có ý thả người về, Ân Thiên Thiên có lẽ lâu rồi không nói chuyện phiếm với Ân Thiên Tuấn như vậy, cho nên nhất thời cũng quên mất Cảnh Liêm Uy, còn tưởng rằng anh ngủ rồi.
Mà Cảnh Liêm Uy ở trên lầu chờ rất lâu càng chờ càng phiền lòng, đi ra nhìn đã nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Ân Thiên Tuấn, lập tức đen mặt, Ân Thiên Tuấn quả nhiên không phải người tốt lành gì…
Nhìn phản ứng của Cảnh Liêm Uy, khóe miệng Ân Thiên Tuấn đều là ý cười, đùa à! Đó là em gái anh ấy!
Ở trước mặt anh ấy đắc ý, không muốn sống qua ngày nữa à?
Đây là địa bàn của tôi đấy!
Cảnh Liêm Uy an tâm dưỡng thương ở nhà họ Ân, Ân Tinh bình thường đều không dám đến gần Cảnh Liêm Uy, bộ dạng phục tùng vô cùng ngoan ngoãn, trong nhà cảnh tượng hài hòa, nhưng ngoài nhà lại phong ba bão táp!
Trên mạng đủ loại lời đồn đãi xuất hiện.
— Ôi chao, mấy người nhìn thấy không? Thì ra Liên Mẫn là người như vậy, thật tâm cơ mà!
— Tôi bây giờ vô cùng tin tưởng, Ân Thiên Thiên bị vu oan!
— Liên Mẫn cái người đàn bà không biết xấu hổ này, mang thai con của người đàn ông khác rồi đổ lên đầu cậu ba Cảnh, cũng tốn công cô ta nghĩ ra!
— Chậc chậc chậc, vì danh dự và tiền gì cũng có thể làm….
….
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!