CHƯƠNG 663: KHÁM THAI
Hôm sau, bệnh viện Nam Tự.
Khi Cảnh Liêm Uy dẫn Ân Thiên Thiên xuất hiện ở đây, phóng viên nhận được tin tức vây quanh ở đây đông nghìn nghịt.
— Cậu ba Cảnh, xin hỏi bây giờ nhà họ Đổng đã xảy ra chuyện, có phải nhà họ Cảnh cũng thở phào nhẹ nhõm không?
— Cậu ba Cảnh, anh có ý kiến gì về chuyện của nhà họ Đổng không?
— Cậu ba Cảnh, chuyện của nhà họ Đổng che giấu lâu thế vẫn không bị vạch trần, bây giờ lại như thế, có phải là dấu vết nhà họ Cảnh thao túng ở sau lưng không?
…
Hai người Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân dẫn vệ sĩ bảo vệ Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy rất kín kẽ, nghiêm túc nhìn các phóng viên trước mặt, không hề để cô bị hoảng sợ dù là một chút.
Cảnh Liêm Uy ôm cô vào lòng, không biết đang cúi đầu nói gì với cô, chỉ thấy Ân Thiên Thiên thường không nhịn được cười ra tiếng, ý cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn không che đi được, hình ảnh như thế rõ ràng là một đả kích với nhà họ Đổng.
Bước vào bệnh viện Nam Tự, phóng viên hoàn toàn bị chặn lại bên ngoài, tất cả mọi người đều thở phào một hơi.
Cảnh Liêm Uy dẫn Ân Thiên Thiên đến khoa phụ sản, tư thế bảo vệ dọc trên đường đi cực kỳ rõ ràng, đôi mắt phượng thỉnh thoảng sẽ nhìn vào cái bụng nhô cao của cô, dáng vẻ kia cực kỳ cưng chiều.
Trước cửa khoa phụ sản xếp một hàng rất dài, hôm qua Cảnh Liêm Uy đã hẹn trước, để Ân Thiên Thiên đứng một bên đợi rồi đi vào hỏi tình hình, sau khi biết sẽ nhanh chóng đến lượt bọn họ thì bèn đợi bên ngoài, ai ngờ người phụ nữ có thai ngồi bên cạnh Ân Thiên Thiên đột nhiên ngã xuống đất, khiến Ân Thiên Thiên sợ tới mức vô thức rụt người lại trong lòng Cảnh Liêm Uy.
A!
Tiếng thét chói tai liên tục vang lên, thai phụ xung quanh đều đứng lên tránh xa thai phụ, nhìn qua cô ta đã mang thai ít nhất bảy tám tháng, bụng rất lớn, bác sĩ và y tá bây giờ bận tối mày tối mặt, cho dù nghe thấy tiếng thét cũng không có thời gian đi ra xem thường, chỉ nghĩ là chuyện bình thường mà thôi.
Cảnh Liêm Uy kéo Ân Thiên Thiên đứng sang một bên, bàn tay to yên lặng an ủi cô.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Ân Thiên Thiên cực kỳ hoảng sợ nhìn chằm chằm người phụ nữ có thai đột nhiên ngã xuống đất kia.
Đừng nói lại là chuyện nhà họ Đổng làm ra nhé?
Không thể không nói, trải qua những chuyện trong khoảng thời gian này, cô thật sự rất sợ nhà họ Đổng, gia đình không có chút đạo đức như vậy, cô không thể nào tưởng tượng được quỹ đạo cuộc đời của bọn họ.
“Đau quá…” Thai phụ ngã xuống đất xong thì than khẽ một tiếng, hai tay ôm chặt lấy bụng mình đổ mồ hôi lạnh, dáng vẻ kia nhìn rất đau đớn, đúng lúc đối mặt với Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên: “Đau quá, cứu tôi, van xin các người…”
Nửa người dưới của thai phụ đột nhiên chảy máu, hiện trường lập tức rối loạn, có người chạy đi tìm bác sĩ, nhưng trong chốc lát bác sĩ không đi qua được, y tá nhỏ trẻ tuổi đến đây thấy cô ta cũng tay chân luống cuống.
“Đau quá, cứu con tôi với, van xin các người hãy cứu con tôi…” Thai phụ nằm trên đất, cũng không biết là đang nói với ai, y tá nhỏ ở bên cạnh cực kỳ lo lắng chỉ có thể dỗ dành cô ta, người phụ nữ lại ôm chặt bụng mình dùng hết sức nói một câu: “Xin các người cứu con tôi, con của tôi…”
Lời này vừa vang lên, cuối cùng Cảnh Liêm Uy vẫn ôm lấy Ân Thiên Thiên cũng di chuyển, quay đầu hôn lên trán cô một cái, thân hình cao lớn nhanh chóng đến gần, duỗi tay bắt đầu kiểm tra cho thai phụ, động tác vừa chuyên nghiệp vừa đẹp trai.
Ân Thiên Thiên đứng bên cạnh nhìn chăm chú, trong lòng có lo lắng cũng có vui vẻ.
Từ đầu Cảnh Liêm Uy đã là một bác sĩ, mà trước giờ bác sĩ đều sẽ không thờ ơ với bệnh nhân của mình.
Ân Thiên Thiên che bụng mình đứng xa hơn một chút, sợ đám đông chen lấn xung quanh làm hại đến con mình, trong nháy mắt đã thấy Cảnh Liêm Uy duỗi tay bế thai phụ lên, thân hình cao lớn vừa quay đầu đã nhìn thấy Ân Thiên Thiên đang lo lắng cho anh đứng bên ngoài đám đông, đôi mắt phượng tràn đầy thâm tình.
Ân Thiên Thiên hơi cong môi để anh yên tâm, giây tiếp theo Cảnh Liêm Uy đã bế thai phụ rời khỏi theo y tá, các thai phụ xung quanh đều bắt đầu thảo luận.
— Người đàn ông kia là chồng ai thế? Thật đẹp trai nhỉ?
— Đúng vậy, nếu chồng tôi cũng như thế thì hay quá, tốt bụng thật.
— Hy vọng thai phụ kia không sao, đừng gây ra chuyện lớn gì nhé.
…
Tiếng ca ngợi và lo lắng xung quanh đan xen với nhau, Ân Thiên Thiên cũng chợt trở nên yên tâm hơn.
Cảnh Liêm Uy của cô chưa bao giờ là người sợ phiền phức, cũng chưa từng là người thấy chết không cứu, không phải lúc trước cũng như thế với cô hay sao?
Khi y tá gọi tên Ân Thiên Thiên kêu cô vào khám thai, Ân Thiên Thiên nhìn thoáng qua hướng Cảnh Liêm Uy rời khỏi rồi xoay người đi vào, trong đôi mắt rũ xuống ít nhiều gì vẫn có hơi mất mát, cô không ngờ có ngày muốn Cảnh Liêm Uy khám thai cùng mình cũng khó khăn như vậy.
Trong phòng bệnh, bác sĩ kiên nhẫn khám thai cho Ân Thiên Thiên, tất cả đều rất cẩn thận, cô cố gắng phối hợp, bác sĩ còn thường nói đùa với Ân Thiên Thiên để cô thả lỏng.
Đợi làm xong tất cả các khâu, Ân Thiên Thiên lại ngồi đối diện bác sĩ lần nữa, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, Ân Thiên Thiên theo bản năng quay đầu lại đã thấy Cảnh Liêm Uy rực rỡ đi vào. Khoảnh khắc đó, cô lại có thể không nhịn được muốn vùi mình trong lòng anh làm nũng, trò chuyện.
Cảnh Liêm Uy vững vàng đi đến bên cạnh Ân Thiên Thiên, bàn tay to ấm áp khoác lên vai cô, tay còn lại thì nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ánh mắt sáng rực nhìn bác sĩ hỏi: “Bác sĩ, vợ tôi thế nào?”
Có lẽ là khoảng thời gian này Cảnh Liêm Uy xuất hiện trên tivi quá nhiều, vào khoảnh khắc nhìn thấy anh thì bác sĩ đã nhận ra ngay, có hơi sửng sốt, nhưng cũng không ngờ Ân Thiên Thiên là nữ nhân vật được bảo vệ kín kẽ không hề lộ diện kia, sau khi ngây người hai giây mới nói: “Ngài Cảnh cứ yên tâm, vợ và con anh đều rất khoẻ mạnh, khoảng thời gian này tĩnh dưỡng không tệ, nhưng không chỉ chú ý tĩnh dưỡng còn phải vận động thích hợp, chuẩn bị cho việc sinh con sau này.”
Cảnh Liêm Uy nghiêm túc lắng nghe, thậm chí còn chỉ lên chỉ tiêu của các hạng mục trên bệnh án hỏi tỉ mỉ, dáng vẻ kia so với lúc cô sinh Cảnh Nhan Hi có hơn chứ không kém, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn cô để cô yên tâm.
Đi ra từ chỗ bác sĩ, cũng không biết ai dùng điện thoại quay chuyện vừa xảy ra đăng lên mạng, khiến Cảnh Liêm Uy gần đây rất được chú ý càng khiến người ta chú ý hơn. Bây giờ video vừa được đăng lên, số lượng bấm vào đã nhanh chóng tăng lên, tình hình thật sự khiến người ta cảm thán không thôi.
… Đây là sự khác nhau giữa gia tộc lớn và gia tộc nhỏ, nhìn xem bản chất khác biệt của cậu chủ nhà họ Đổng và cậu ba nhà họ Cảnh đi!
… Đúng thật, bác sĩ như cậu ba nhà họ Cảnh là người tốt bụng, còn thổ phỉ như nhà họ Đổng kia, khỏi nói tới cho rồi…
… Đoán xem nếu cậu Đổng ở đó có thể ra tay giúp đỡ không?
…
Lúc Ân Thiên Thiên thấy những bình luận này thì có hơi không biết nói sao, nói thật, lấy hiểu biết của cô với Đổng Khánh, có lẽ anh ta sẽ giúp. Nhưng dưới tình huống như bây giờ thì cô cũng không rõ, đặc biệt là cô càng ngày càng không hiểu Đổng Khánh bây giờ nữa rồi, càng không hiểu hành động của anh ta hơn.
Trên xe, Thừa Phó Lân lái xe, Cát Thành Phong ở bên cạnh sắp xếp đủ kiểu tài liệu, ngay cả Cảnh Liêm Uy cũng đang ở phía sau xem… báo cáo khám thai, dáng vẻ nghiêm túc kia khiến Ân Thiên Thiên còn tưởng rằng anh đang xem hợp đồng lớn mấy trăm tỷ nữa ấy, quay đầu thấy anh đang xem ảnh siêu âm của đứa nhỏ thì cảm thấy buồn cười, hơn nữa cô cũng thật sự cười ra tiếng.
Cảnh Liêm Uy nhướng mày, quay đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, sau khi sửng sốt hai giây thì buông báo cáo trong tay, duỗi tay kéo cô tới hôn nhẹ một cái: “Cười nhạo anh hả?”
Ân Thiên Thiên cố gắng lắc đầu tỏ vẻ mình không có, cô nào dám to gan cười nhạo anh chứ.
Cảnh Liêm Uy hừ khẽ một tiếng tỏ vẻ mình không tin, lúc đang định nói gì đó với Ân Thiên Thiên thì điện thoại reo lên. Anh nhìn thông báo cuộc gọi, sau đó buông cô ra, nghiêm túc nói chuyện điện thoại. Nhưng một bàn tay to vẫn nắm lấy tay cô mãi không chịu buông, nhẹ nhàng mát xa như đang giúp cô thả lỏng vậy.
“Được, lát nữa tôi sẽ qua.” Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng trả lời một tiếng rồi cúp máy.
Ân Thiên Thiên không hỏi là ai, chỉ ngoan ngoãn trở về nhà họ Ân với Cảnh Liêm Uy, cô ở lại, còn anh rời đi.
Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân cũng nhanh chóng đi theo, Lý Mẫn kéo Ân Thiên Thiên lo lắng hỏi tình hình khám thai, Ân Thiên Thiên đều cười trả lời hết.
Trong cục cảnh sát.
Mạc Tả ngồi trên mặt bàn, một chân buông xuống đất, hai mắt tuỳ tiện nhìn ông Đổng trước mặt, hơi cong môi, lạnh lùng nói: “Ông Đổng, thật sự chúng mừng ông, còn ba tiếng nữa đã có thể ra ngoài rồi.”
Ông cụ Đổng bình tĩnh nhìn anh ta, đáp lời: “Cảm ơn ‘Diêm Vương’ nhé, sau khi ra ngoài tôi sẽ quan tâm cậu hai mươi bốn tiếng bày tỏ sự cảm ơn, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không quên đâu.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Mạc Tả u ám hơn một chút.
Nói thật, bây giờ người biết anh ta từng là “Diêm Vương” cũng không nhiều, đa số người biết “Diêm Vương” cũng đều cho rằng anh ta đã chết trong trận đấu ác liệt năm đó rồi. Dù sao lúc đó chưa từng có ai nhìn thấy khuôn mặt thật sự của anh ta, bây giờ dù nhìn thấy Mạc Tả rồi cũng sẽ không nhận ra, nhưng ông Đổng này lại biết.
Nghĩ đến người vợ còn đang đợi sinh ở nhà, Mạc Tả không nhịn được nguy hiểm híp mắt lại, lúc anh ta nghĩ có phải nên làm gì đó không, một cảnh sát nhỏ đi vào báo với anh ta, Cảnh Liêm Uy đến rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!