Sắc mặt Diệp Gia Tuấn xám nghét nhất thời trở nên đuối lý: “Cậu...
Diệp Gia Quân nhún vai, bật cười thành tiếng, trong giọng nói tràn ngập sự chế giễu: “Giờ anh nói quay lại là quay lại, trên đời này làm gì có chuyện tốt ngồi mát ăn bát vàng như thế?”
Chất vấn xong, anh đảo mắt nhìn lũ cáo già trong phòng bày ra dáng vẻ đúng lý hợp tình hỏi: “Các vị tôi nói đúng chứ?”
Những người đã tỉnh ngộ vì muốn lấy lòng Diệp Gia Quân và sợ bị ghi thù liền ngay lập tức gật đầu phụ hoạ luôn miệng kêu “đúng đẩy, đúng đẩy."
Tuy nhiên vẫn có một đại bộ phận bị lợi ích che mờ con mắt kiên trì đánh cược vào Diệp Gia Tuấn, không cho ý kiến chỉ lặng lẽ nhìn “hai hổ” đấu nhau.
Khốn kiếp!
Diệp Gia Tuấn hậm hực chửi ầm trong bụng nhưng lại chẳng thể biểu hiện ra mặt, bởi tình thế đang vô cùng bất lợi cho anh ta, nếu làm quá lên có thể sẽ mất đi lòng người. Vì thế anh ta đành giả vờ nhượng bộ: "Cậu đã nói đến mức này người làm anh như tôi ngồi vào vị trí này cũng sẽ cảm thấy có lỗi với cậu. Vậy
nên tôi đã nghĩ ra một cách rất hay."
Diệp Gia Quân tức tới bật cười, giọng điệu Diệp Gia Tuấn nói giống như vị trí đó vốn dĩ thuộc về anh ta vậy, sớm đã đoán ra anh ta sẽ làm gì tiếp theo tuy nhiên anh vẫn vờ hỏi: “Cách gì? Em xin rửa tai lắng nghe.”
“Chúng ta sẽ làm một cuộc bầu cử để cho các thành viên trong Diệp Khang tiến hành bỏ phiếu xem giữa tôi và cậu ai mới là người xứng đáng ngồi vào vị trí này” Diệp Gia Tuấn dõng dạc đề nghị, đôi mắt khẽ đảo qua Diệp Gia Quân trào phúng,Một cuộc cạnh tranh công bằng khéo để người khác lại nghĩ tôi ý lớn hiếp nhỏ.”
Diệp Gia Tuấn có thể tự tin như thế không phải là không có nguyên do. Ban giám đốc có mặt ở đây hơn phân nữa là người của anh ta, những người khác không thuận theo thì có làm sao? Hơn nữa phong cách làm việc của Diệp Gia Quân bình thường quá mức nghiêm khắc, chẳng chừa cho người khác chút mặt mũi nào, gây mất lòng không ít người. Nếu cuộc bỏ phiếu diễn ra phần thẳng ắt hắn sẽ nghiêng về phía anh ta.
Ánh mắt của Diệp Gia Quân giao với ánh mắt ngập tràn tự tin và đắc ý của Diệp Gia Tuấn trong lòng khế hừ lạnh một tiếng, ngoài mặt lại chẳng có biểu hiện gì, không chút do dự đồng ý: “Được thôi. Cứ quyết định vậy đi."
Bạch Hải vội vàng la lên, gương mặt hơi tái mét: “Cách này không thoả đáng. Diệp tổng xin anh cân nhắc lại.”
Diệp Gia Quân nhìn Bạch Hải, chân mày nhướng cao, mất hứng lên tiếng: “Cậu đây là đang sợ sao?"
Không nói huỵch toẹt ra được, Bạch Hải ấp úng mãi vẫn không thể thốt thành câu: “Tôi..."
Không riêng gì Bạch Hải, đám người đã quyết định trở mặt với Diệp Gia Tuấn để theo Diệp Gia Quân cũng hốt hoảng phản đối, Diệp Gia Quân không được lòng nhân viên Diệp Khang bọn họ là người rõ hơn ai hết. Nếu cuộc bầu cử diễn ra, Diệp Gia Quân đương nhiên nắm chắc phần thua rồi. Những kẻ phản bội như họ đây biết sống làm sao? Tình thế thay đổi chóng mặt thế này thật khiến bọn họ thót tim mà.
“Tôi cũng không tán thành.
“Tôi cũng thế.”
“Đúng đấy, đúng đấy.
Diệp Gia Quân hiểu được những sợ hãi trong lòng bọn họ nhưng chính vì hiểu được cho nên mới cảm thấy buồn bực, khi nói ra trong giọng nói cũng khó tránh mang theo rét lạnh và không vui: "Các người đều cho rằng tôi sẽ thua anh ta
sao?"
Đám người đang nháo nhào không hẹn mà cùng nhau im bặt.
Diệp Gia Tuấn ngồi bên kia trông thấy hết thảy khoé môi lặng lẽ cong lên nụ cười giễu cợt.
Nhận thấy bầu không khí đã lắng xuống, Diệp Gia Quân đảo mắt: "Còn ai có ý kiến gì nữa không?"
Qua một lúc vẫn chẳng có ai dám hó hé, Diệp Gia Quân hài lòng: "Bạch Hải thông báo xuống dưới, nửa tiếng sau toàn thể nhân viên trong Diệp Khang sẽ tiến hành bỏ phiếu.
Thông báo vừa được đưa xuống đã lập tức dấy lên một làn sóng mạnh mẽ.
“Diệp Gia Tuấn? Không phải anh ta vẫn luôn im hơi lặng tiếng giữ chức quản lý hữu danh vô thực sao? Giờ lại xuất hiện tranh giành chức vị?" Cô gái đeo kính cận xoa cằm, vẻ mặt tràn ngập suy tư.
"Có phải Diệp Tổng xảy ra chuyện gì rồi không? Hay là Diệp Khang đang đứng trên bờ vực.” Nữ nhân viên tóc ngắn ngờ vực hỏi, trong lòng dấy lên rất nhiều suy đoán, càng nói cả người càng kích động.
Nữ nhân viên tóc nhuộm đỏ lập tức cắt ngang: “Cô nói nhăng nói cuội gì vậy? Đây chính là hai hổ đấu nhau trong truyền thuyết? Đấu đá gia tộc tranh giành quyền thừa kế trong truyền thuyết.
Dương Uyển Linh bấy giờ mới phát hiện bản thân chẳng biết từ khi nào đã dừng bước từ khi nào, khó trách cậu nhóc cảm thấy khó hiểu.
“Không sao chúng ta đi bỏ phiếu cho bố con thôi.” Dương Uyển Linh cong môi cười dắt tay Diệp Gia Minh, bỏ lại sau lưng những lời bàn
tán xì xào.
Nơi bỏ phiếu tụ tập rất đông người, lúc trông thấy mẹ con Dương Uyển Linh bọn họ đều dùng vẻ mặt rất phức tạp nhìn hai người.
Dương Uyển Linh tập mãi thành quen chẳng chút mảy may phản ứng, bình tĩnh đi đến chỗ thùng bỏ phiếu.
Ngay lập tức đám đông liền dạt ra hai bên.