Dưới ánh nhìn nóng rực của vô số ánh mắt, Dương Uyển Linh thản nhiên viết tên của Diệp Gia Quân lên giấy sau đó gấp lại nhét vào thùng.
Sau lưng tức khắc vang lên những tiếng xì xầm, âm lượng không lớn nhưng cũng đủ Dương Uyển Linh nghe thấy.
“Nghe nói Dương Uyển Linh hôm nay nghỉ làm thì phải, giờ lại xuất hiện ở đây bỏ phiếu chắc là trong lòng sốt ruột lắm đây.”
“Không sốt ruột mới lạ, Diệp Tổng mà rớt đài đương nhiên cô ta cũng chẳng có kết cục gì tốt đẹp rồi.”
“Nói xem cô ta bỏ phiếu cho ai vậy?"
“Bị ngốc à? Không bỏ phiếu cho Diệp Tổng chẳng nhẽ lại bỏ phiếu cho Diệp đại thiếu gia
“Cũng có thể lắm chứ. Biết đâu cô ta cảm thấy Diệp tổng không còn là chỗ dựa vững chắc nữa, liền nảy sinh ý định bám dính lấy cây đại thủ vững chắc khác thì sao? Khả năng đó cũng đâu phải là không thể xảy ra?"
Dương Uyển Linh cười trừ để ngoài tai những lời họ nói, cúi đầu nói với Diệp Gia Minh: “Chúng ta đi thôi.
Cô không muốn nhóc con của cô bị mấy lời đó làm cho vấy bẩn.
Ra khỏi phòng, bớt đi những ánh nhìn soi mói, lòng Dương Uyển Linh phút chốc nhẹ nhõm đi rất nhiều nhưng đồng thời nổi lo lắng cũng ngày một lớn dần.
“Hình như mọi người đều nghiêng về phía ông bác xấu xa của con thì phải” Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại, Diệp Gia Minh cất giọng bất mãn không vui còn pha chút sợ hãi.
Dương Uyển Linh thở dài có chút buồn bã đáp: “Rất không ổn.
Diệp Gia Minh giậm chân bất mãn trách móc bố mình nhưng biểu cảm trên mặt lại ngập tràn lo lắng: "Chán ổng quá có vậy cũng không đấu lại, ở nhà cau có thì thôi đi lên công ty cũng chưng bộ mặt đó ra
thì có nhân viên nào thích cơ chứ.”
Nói một mách nhóc con thở phì phò xong mới lên tiếng oán trách tiếp: “Đâu phải ai cũng rộng lượng giống con hừ.
Tâm trạng vốn dĩ đang rối bời có điều khi trông thấy dáng vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo của Diệp Gia Minh, Dương Uyển Linh vẫn nhịn không được bật cười. Cô liền vươn tay xoa đầu nhóc, cảm thấy cưng hết sức.
“Đi chúng ta đi tìm bố con thôi nào.
Mắt thấy thời gian bỏ phiếu đã trôi qua một nửa, Dương Uyển Linh không dám chần chừ mà quyết định đi tìm Diệp Gia Quân, bởi cô tin chắc rằng đứng trước tình thế nguy hiểm một người đàn ông như Diệp Gia Quân không thể nào ngồi im mà chịu trói được.
Diệp Gia Minh đang đứng im cho Dương Uyển Linh xoa đầu nghe cô nói thế liền vội la lên:”Con có cách”
Dương Uyển Linh bị tiếng hét đột ngột của con trai doạ cho giật nảy nhưng đồng thời cũng gợi lên hứng thú: “Cách gì thế con? Nói cho mẹ nghe xem nào.
“Cách này rất đơn giản, không cần làm phiền đến ổng mình con ra tay là được rồi.” Diệp Gia Minh ngẩng cao mặt tự tin vỗ ngực.
Dương Uyển Linh nhịn không được đưa tay véo má nhóc: “Gia Minh có thể gợi ý cho mẹ không?"
Ánh mắt loé lên tin đắc ý, Diệp Gia Minh tỏ ra bí hiểm: “Lát nữa mẹ sẽ biết ngay thôi.
Rất nhanh Dương Uyển Linh đã biết cách mà con trai nói.
“Dùng vẻ bề ngoài đáng yêu của con mê hoặc lòng người để bọn họ bỏ phiếu bầu cho ông bố xấu xa. Sau khi đã “dự” được bốn năm người, Diệp Gia Minh hí hửng lắm, oang oang diễn giải, "Giờ độ yêu thích của ổng không bằng ông bác đáng sợ kia cho nên chỉ cần đi lôi kéo người ủng hộ là được. Đơn giản, dễ dàng, nhanh chóng.
Trong lúc giải thích Diệp Gia Minh phát hiện ra tốp bốn năm cô gái đang đi về hướng này, cậu chàng nói vội: “Mẹ, mẹ đứng đây đợi con.
Dứt lời, cậu chàng xoay người chạy một mạch về phía đó.
Dương Uyển Linh nhìn theo bóng lưng cậu có chút dở khóc dở cười nhưng phần nhiều chính là tự hào. Con trai của cô đã lớn thật rồi, không những vậy còn rất thông minh và hiểu chuyện.
“Này cô kia cô là ai mắc gì mắng mẹ con?" Mặt nhỏ đanh lại, Diệp Gia Minh phồng má trợn mắt không vui nhìn bà cô đột nhiên từ đâu xuất hiện kia.
Sắc mặt Triệu Lâm Bình khi nhìn qua Diệp Gia Minh liền quay ngắt ba trăm sáu mươi độ, nhỏ nhẹ giải thích: “Cô cũng không muốn nói nặng lời với mẹ con đâu nhưng mẹ con thật sự không hiểu chuyện
Triệu Lâm Bình thở dài ngao ngán tiếp đó còn không quên dỗ ngọt, “Gia Minh ngoan con theo mẹ về nhà trước đi nhé. Đợi tình hình ổn định trở lại cô sẽ đích thân dẫn con lên đây chơi.
“Ai thèm đi với cô. Diệp Gia Minh lắc đầu lia lịa rồi lớn tiếng phản bác, “Con với mẹ đến đây không phải để chơi.
Triệu Lâm Bình ngờ vực hỏi: “Không phải để chơi?”
Diệp Gia Minh ưỡn ngực ngẩng cao đầu lại được dịp khoe khoang nên cậu chàng thích lắm, cất giọng cao vút: “Tất nhiên không phải để chơi rồi."
Nỗi buồn bực, không vui của Dương Uyển Linh khi trông thấy hành động đáng vẻ của Diệp Gia Minh liền nhanh chóng biến mất. Cô cong môi nhẻn miệng cười thật tươi.
Triệu Lâm Bình vẫn chưa tin mấy bởi nhẽ sự ác cảm của cô ta dành cho Dương Uyển Linh là quá lớn: “Vậy con đến đây để làm gì?”
Diệp Gia Minh chỉ chờ có vậy háo hức kể lại một mạch những chuyện mình đã làm để có thể lôi kéo sự ủng hộ cho bố.
Khác với dáng vẻ tự hào của Dương Uyển Linh khi nghe Diệp Gia Minh kể “chiến tích”, Triệu Lâm Bình thì ngược lại, càng nghe cô ta lại càng cảm thấy hổ thẹn.
“Hoá ra là vậy à?” Giọng Triệu Lâm Bình nhỏ dần, trên mặt bắt đầu xuất hiện những nét bối rối.
Tuy nhiên, Diệp Gia Minh lại không nhận ra cho rằng Triệu Lâm Bình không tin nên có phần sốt ruột, vừa hay thấy phía xa xa xuất hiện một tốp người, nhóc con liền ném lại câu nói “Để con chứng minh cho mà xem” sau đó chạy vụt đi.
Triệu Lâm Bình muốn gọi theo nhưng đã không kịp.