Dương Uyển Linh nở một nụ cười rất tươi: “Được.”
Mười lăm phút sau, tại phòng hội nghị.
“Việc bỏ phiếu của toàn bộ các công nhân viên đã xong” Người phụ trách bê thùng phiếu vào phòng, anh ta đặt ngay ngắn lên bàn, trước ánh mắt nóng bỏng của vô số người lớn tiếng tuyên bố, “Giờ chúng ta
sẽ bắt đầu kiểm kê số phiếu một cách công khai”
Lời vừa dứt, hai nữ trợ lý được phân công trước đó tiến lên bắt đầu kiểm kê số lượng phiếu bầu trước sự chứng kiến của Diệp Gia Quân, Diệp Gia Tuấn và toàn thể cổ đông.
Trong lúc người của hai bên đang hướng mắt theo dõi, Diệp Gia Quân lại chẳng buồn quan sát, chậm rãi 'uống trà. Người ngoài nhìn vào đều cảm thấy anh rất bình thản và thong dong, nhưng chỉ có anh hiểu rõ trong lòng mình đang dậy sóng như thế nào. Dậy sóng ở đây không phải vì lo bản thân thua cuộc, mà bởi cách đây mấy phút anh nhận được tin hai mẹ con Dương Uyển Linh đến đây đã ra sức giúp anh lôi kéo sự ủng hộ của công nhân viên.
Một người mạnh mẽ như Diệp Gia Quân lần đầu nếm trải cảm giác được ai đó bảo vệ, che chở mà người ấy không ai khác chính là người phụ nữ anh yêu và cậu con trai yêu quý của mình, cảm giác rất khó diễn tả thành lời đồng thời anh cũng rất lấy làm hưởng thụ.
Diệp Gia Tuấn cũng bị dáng vẻ của Diệp Gia Quân đánh lừa, mang theo cảm giác của người chiến thắng cười lạnh một cái.
Diệp Gia Quân xem cậu đắc ý được bao lâu.
“Xin tuyên bố đã có kết quả bỏ phiếu. Người phụ trách quẹt mồ hôi trên trán, giọng điệu vô cùng căng thẳng thông báo, “Số phiếu bầu của hai nghìn ba trăm linh sáu công nhân viên như sau: Diệp Gia Quân được một nghìn hai trăm ba mươi bảy phiếu, Diệp Gia Tuấn được... một nghìn không trăm sáu mươi chín phiếu bầu”
Diệp Gia Tuấn ngẩn người khá sốc với kết quả vừa được công bố, rõ ràng phần thắng đã nắm chắc vào tay lại mơ mơ hồ hồ tuột đi mất. Anh ta sao cam tâm cho được: “Làm sao có khả năng rõ ràng mình đã...
Chợt nghĩ đến điều gì, Diệp Gia Tuấn hậm hực nhìn về phía đối diện, đập vào mắt chính là thái độ thản nhiên của người nọ, sắc mặt lập tức sầm, siết chặt tách trà trong tay. Anh ta nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: “Chắc chắn Diệp Gia Quân đã giở trò”
Trong lòng không khỏi rơi lộp bộp, Diệp Gia Tuấn trầm mặc suy tư, không phải vì câu chế giễu của Diệp Gia Quân mà là hàm ý ẩn sâu trong câu nói kia. Người anh ta đã dày công sắp xếp, trà trộn vào Diệp Khang chẳng nhẽ đã bị Diệp Gia Quân phát hiện?
Cùng lúc đó điện thoại ở trong túi quần của Diệp Gia Quân rung lên, anh lấy ra xem, người nhắn tin đến là cấp dưới của anh với nội dung như sau: “Tất cả người của Diệp Gia Tuấn cài vào đã được xử lý sạch sẽ."
Kết quả đã có, ngồi thêm ở đây cũng chẳng có ích gì, với lại còn có chuyện cần làm, Diệp Gia Quân nhanh chóng chốt hạ: "Anh họ à, từ trong tối đến ngoài sáng đều bị tôi đánh bại hết rồi, có phải anh cũng nên nhận thua rồi không?"
Lúc nãy chỉ là suy đoán nhưng lần này Diệp Gia Tuấn đã có thể khẳng định. Bàn tay đặt dưới bàn từ từ cuộn chặt lại, lồng ngực phập phồng dữ dội, bao nhiêu tâm huyết anh ta dày công chuẩn bị cứ như vậy tan thành mây khói, nghĩ thôi đã thấy đau rồi.
Diệp Gia Tuấn đè nén cảm xúc đang hỗn độn trong lòng xuống, ngoài mặt vờ bình tĩnh: “Lần này cậu có thể thẳng tôi chẳng qua là do may mắn.” Anh ta hơi ngừng lại, mày nhướng cao, “Sao? Chỉ vậy mà đã bắt đầu hả hê rồi.”