“Anh ăn gan hùm mật gấu rồi hả?” Ngô An Mỹ sửng sốt rồi nhanh chóng chuyển thành giận dữ, bàn tay đang nắm lấy cổ tay gã quản lý dùng sức, móng tay nhọn quắc bấm mạnh, cô ta đè thấp giọng cảnh cáo, “Tin tôi sa thải anh không? Khôn hồn thì ngậm miệng cho tôi.”
Giờ phút này, sống chết quan trọng hơn, gã quản lý nào còn để tâm đến lời hăm dọa của Ngô An Mỹ, giãy ra khỏi tay cô ta, nôn nóng hướng đến Diệp Gia Quân kêu oan: “Diệp tổng, lời tôi nói hoàn toàn là sự thật, cô An Mỹ, cô Bình Hân bảo gì tôi làm nấy thôi. Ban đầu, tôi vốn không muốn làm nhưng cô An Mỹ đe dọa sẽ đuổi việc tôi, nên tôi chỉ đành cắn răng làm theo thôi.”
Nói đến đây nước mắt gã đã chảy dài: “Tôi không thể mất việc được, vợ tôi đang bụng mang dạ chửa, trên còn có bố mẹ già đau ốm bệnh tật liên miên,…”
Ngô An Mỹ há miệng, trợn trừng mắt, tức đến ruột gan quặn thắt, làm phản rồi, thật sự làm phản hết rồi nhưng lại không thể trừng trị gã ở đây. Cô ta chỉ đành tung hết vốn liếng diễn xuất biến thành bộ dáng đáng thương, mềm yếu. Lần nữa hóa thành nhân vật “Như Ngọc” trong bộ phim thanh xuân vườn trường đầu tay, giúp cô ta đoạt biết bao nhiêu giải thưởng, thu vào vô số fan nam trung thành, nguyện vươn tay bảo vệ cô ta.
“Diệp tổng, em bị oan. Là Trương Bình Hân dụ dỗ em, còn gã trợ lý kia thì không ngừng ở bên tai xúi giục em. Em nhất thời bị mê hoặc nên mắt nhắm mắt mở cho bọn họ ra tay. Bây giờ, em hối hận lắm rồi, đáng lý không nên dung túng cho bọn họ mới đúng, hu hu hu.” Ngô An Mỹ bật khóc nức nở, bờ vai gầy yếu run rẩy, khiến cho phái nam sinh ra lòng thương xót, muốn ôm vào lòng che chở.
Đáng tiếc, ba người đàn ông trong phòng chẳng chút mảy may ảnh hưởng đặc biệt là Diệp Gia Quân. Khuôn mặt bình thản lạnh lẽo tới đáng sợ.
Trương Bình Hân ở đời hận nhất loại phụ nữ tỏ vẻ yếu mềm, dùng thủ đoạn thấp hèn lấy lòng đàn ông, nhịn không được âm thầm mắng một câu “dơ bẩn”.
“Cô An Mỹ đúng là người hay quên. Vậy để tôi nhắc lại cho cô nhớ nhé?” Trương Bình Hân buông lời chế giễu.
Thân thể Ngô An Mỹ cứng ngắc, quên luôn cả khóc, gấp gáp la lên: “Diệp tổng đừng nghe mụ điên này nói bậy. Lời mụ ta nói không đáng tin đâu.”
Không để ý đến lời ngăn cản của Ngô An Mỹ, Diệp Gia Quân hứng thú bảo: “Nói nghe thử xem.”
Trương Bình Hân nhìn gương mặt tràn ngập vẻ kinh hoàng của Ngô An Mỹ, trong lòng cực kì hả hê, cất cao giọng nói: “Vốn ban đầu, tôi chỉ định cho Dương Uyển Linh ngủ ở ven bờ hồ để hù dọa cô ta một chút thôi. Nhưng cô An Mỹ đây không chịu, nằng nặc đòi đưa cô ta ra hồ thả trôi.”
Diệp Gia Quân đảo đôi mắt sắc bén qua Ngô An Mỹ, lửa giận càng bị khơi dậy.
Ngô An Mỹ cuống quýt hô to: “Cô nói bậy, có Diệp tổng ở đây mà còn dám vu khống cho tôi?”
Trương Bình Hân liếc nhìn Bạch Hải: “Diệp tổng không tin có thể mở đoạn ghi âm trong di động ra nghe, tôi có lưu lại.”
Trương Binh Hân quay sang Ngô An Mỹ cười đến đắc ý, trên mặt hiện lên dòng chữ “Bất ngờ chưa?”
Mụ chó điên này, sao có một chiêu cứ xài hoài vậy không biết? Ngô An Mỹ nghiến răng ken két, liều mạng cãi ngang: “Không có lửa làm sao có khói? Nếu không phải cô tìm đến, dùng lời ngon tiếng ngọt, dụ dỗ tôi hợp tác báo thù Dương Uyển Linh thì sao tôi làm ra mấy chuyện đáng sợ này được? Mụ đàn bà tâm địa rắn rết, ghê tởm.”
Chưa từng gặp ai mặt dày qua Ngô An Mỹ, Trương Bình Hân tức đến bật cười: “Có gan làm không có gan nhận, rùa rụt đầu.”
Ngô An Mỹ lập tức nhảy dựng: “Cô nói ai là rùa rụt đầu hả?”
Trương Bình Hân nhún vai, tỏ vẻ vô tội: “Kẻ nào lên tiếng thì chính là người đó.”
Nhìn hai người phụ nữ rống miệng tranh cãi như mấy bà bán cá ngoài chợ, khóe môi Diệp Gia Quân giật giật, mất kiên nhẫn lên tiếng: “Đủ rồi. Ba người, ai cũng đừng hòng thoát tội.”
Máu trên mặt ba người lập tức rút sạch, chẳng còn tâm trạng cãi nhau, đùn đẩy trách nhiệm nữa, đồng loạt khóc bù lu bù loa cầu xin tha thứ.
“Diệp tổng, xin anh hãy tha cho tôi lần này. Tôi biết sai rồi, sau này tôi sẽ không dám làm thế nữa. Xin anh rủ lòng thương xót với, xin anh.” Trương Bình Hân quỳ rạp xuống, sự đanh đá hung dữ vừa rồi nhanh chóng thay bằng dáng vẻ hèn mọn.
Gã quản lý bắt chước quỳ sụp xuống, khóc tới độ nước mắt nước mũi tèm lem: “Diệp Tổng, tôi hối hận lắm. Anh tha cho tôi đi, tôi không thể đi tù được, nhà tôi trên có cha mẹ già dưới có con nhỏ, không thể đi tù được, Diệp Tổng à.”
Ngô An Mỹ thấy vậy cũng vội quỳ xuống đất, cố gắng khiến giọng nói mình tràn ngập ăn năn, hối hận: “Em nhất thời mê mụi nghe lời kẻ xấu dụ dỗ, bây giờ em tỉnh ngộ rồi. Anh tha cho em nhé, Diệp Tổng? Em không dám tái phạm nữa đâu, hu hu hu.”
Một chút thương xót dành cho ba người kia đều không có, Diệp Gia Quân từ trên cao nhìn xuống, trong mắt không mang theo chút độ ấm nào: “Vậy khi các người hại Uyển Linh, các người có nghĩ tới chuyện tha cho cô ấy không?”
Gã trợ lý cảm thấy bản thân oan ức quá chừng: “Tôi không có thù oán gì với giám sát Dương, chỉ là nghe theo lệnh làm việc thôi. Tôi hối hận lắm rồi. Xin anh đừng để tôi ngồi tù.”
“Tôi chỉ muốn cho Dương Uyển Linh chịu khổ một chút thôi, thật đó. Diệp tổng cầu xin anh hãy tin tôi. Tha cho tôi lần này đi mà.” Trương Bình Hân luống cuống giơ tay thề, “Tôi xin thề với trời, từ nay trở về sau nếu tôi còn hãm hại Dương Uyển Linh nữa nhất định sẽ bị… sẽ bị… sét đánh.”
Diễn đáng thương một hồi lâu mà chẳng có tác dụng gì với Diệp Gia Quân, Ngô An Mỹ mặc dù tức giận nhưng phần nhiều hơn là hoảng sợ. Cô ta bất chấp hình tượng bò thật nhanh đến bên chân anh.
Có điều tay Ngô An Mỹ còn chưa kịp nắm lấy ống quần Diệp Gia Quân, miệng còn chưa kịp thốt lên câu nào, đã bị anh đứng dậy tránh né.
“Diệp tổng, em…” Ngô An Mỹ chưa nói hết câu đã bị ánh mắt sắc lạnh của Diệp Gia Quân dọa cho im bặt.
Bạch Hải thừa dịp Ngô An Mỹ đang đờ ra, vội xách cô ta cách xa Diệp Gia Quân ra, thở dài nói: “Cô An Mỹ xin hãy tự trọng cho.”
Diệp Gia Quân bị chọc mất hứng, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với đám người nhàm chán này nữa, môi mỏng lạnh lùng nhả ra từng chữ: “Các người ở trong trại giam từ từ hối cải đi.”
Trương Bình Hân đờ đẫn, suy sụp ngã ngồi ra đất, không tiếp tục cầu xin nữa. Bởi cô ta biết có cầu xin tiếp cũng vô dụng, vừa rồi ánh mắt Diệp Gia Quân nhìn bọn họ giống như đang nhìn con giun, con dế, không mang theo tí thương xót nào, có chăng chỉ tràn ngập ghét bỏ và ghê tởm mà thôi.
Ngô An Mỹ chết điếng, trên mặt đan xen đủ loại sắc thái biểu cảm: sợ hãi, bàng hoàng, khiếp đảm, tuyệt vọng. Đợi đến khi cô ta lấy lại phản ứng, Diệp Gia Quân đã biến mất khỏi phòng từ lúc nào rồi, xung quanh chỉ còn vang vọng tiếng khóc rống của gã trợ lý.
Sự nghiệp của cô ta, ánh hào quang của cô ta vất vả gầy dựng suốt bao nhiêu năm, cứ như vậy biến mất chỉ trong một đêm ngắn ngủi. Cho tới khi vào tù, Ngô An Mỹ cũng không tài nào hiểu nổi, Dương Uyển Linh rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có thể khiến cho Diệp Gia Quân ra tay tàn nhẫn như thế.
Diệp Gia Quân đi nhanh như bay về phòng 567. Rõ ràng lúc đi là sấm rền gió dữ nhưng khi mở cửa lại nhẹ nhàng, không phát ra một tiếng động.
Trong phòng vẫn sáng đèn, trên sofa một thân ảnh nhỏ nhắn đang cuộn tròn ngủ say.
Mày Diệp Gia Quân hơi nhíu chặt, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa xót. Đây là đang đợi anh về sao? Anh bước nhanh đến, nhẹ nhàng nâng tay, ôm Dương Uyển Linh vào lòng, hướng giường đi tới.
“Trước khi đi đã dặn ngủ trước đi, cuối cùng vẫn không chịu nghe lời.” Diệp Gia Quân khẽ thở dài, lầm bầm trong miệng một câu.
“Anh về rồi?” Dương Uyển Linh nhập nhèm mở mắt, ngáp một cái.
Bước chân không dừng, Diệp Gia Quân cúi đầu, đối diện với đôi mắt bao phủ một làn hơi mỏng, bao lời dặn dạy đến bên miệng liền bị mạnh mẽ nuốt xuống, anh hạ thấp giọng nói, nhẹ nhàng êm ái đến độ muốn ru người ta ngủ say: “Ngủ đi.”
Dương Uyển Linh muốn trò chuyện với Diệp Gia Quân thêm đôi câu nhưng mi mắt nặng trĩu, càng muốn mở thì càng dính chặt vào nhau, đành mơ hồ đáp “vâng.” một tiếng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!