Nhạc Yên Nhi xuống lầu, vừa hay Dạ Đình Sâm đã đến, đang đợi cô trong xe.
Vừa lên xe, Dạ Đình Sâm ngay lập tức phát hiện cô có điểm khác thường.
– Đã xảy ra chuyện gì? Nhạc Yên Nhi lắc đầu, không muốn để hắn hỏi thêm nên nói:
– Không có gì.
Sắc mặt Dạ Đình Sâm sầm xuống, hắn không thích bộ dạng cứ giấu kín mọi chuyện của cô.
– Muốn tôi kiểm tra camera của nhà hàng sao? Nhạc Yên Nhi giật mình, cô tin đây chắc chắn là chuyện Dạ Đình Sâm làm được.
Hết cách rồi, Nhạc Yên Nhi đành đem chuyện vừa xảy ra kể tóm tắt lại.
Dạ Đình Sâm nghĩ một lát, nói:
Nghe vậy cô cũng thấy bất ngờ.
Dạ Đình Sâm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang hoang mang của cô lên, hỏi lại:
– Tiệc mừng thọ của ông nội, không cần đi mua quà cho ông hả? Thì ra điểm quan trọng mà hắn nói tới là đây sao?
– Phải đi chọn quà tặng chứ, nhưng mà… không cần làm phiền anh đâu.
Nhạc Yên Nhi dùng lời lẽ từ chối khéo mãi.
Với thân phận cao quý như vậy, hắn tốt nhất là không nên can thiệp vào mấy chuyện lộn xộn ở nhà họ Cố.
Với lại, Dạ Đình Sâm là chủ tịch tập đoàn LN, bận trăm công nghìn việc, lại vì chuyện chọn quà nhỏ xíu này mà bận tâm chẳng khác nào làm cho to chuyện lên.
– Đi chung với vợ không có gì phải nghĩ cả.
Dạ Đình Sâm nói một câu chắc nịch.
Vợ hả? Rõ ràng là kết hôn giả, cần gì phải làm giống như thật vậy? Hắn bình thường lúc nào cũng ở trên cao, quyết đoán quen rồi, làm việc gì cũng rất kiên quyết, nhưng điều này khiến Nhạc Yên Nhi cảm thấy khó chấp nhận được.
Cô lắp ba lắp bắp bảo:
– Không lẽ anh cũng muốn về nhà họ Cố chung với tôi hả? Dạ Đình Sâm nhướng mày, hỏi lại:
– Không được sao? Cái thái độ kiểu đương nhiên đó làm Nhạc Yên Nhi không nói ra nổi thêm một câu nào để phản ứng lại.
Được rồi, được rồi, hắn đã đồng ý đi với mình, thì cũng không cần phải nói nhiều nữa.
Dạ Đình Sâm vừa khởi động xe vừa hỏi:
– Ông nội cô thích cái gì? Thật ra thời gian Nhạc Yên Nhi tiếp xúc với ông nội không nhiều, vì sức khoẻ của ông không tốt, thường phải ở trong viện dưỡng lão, mỗi năm chỉ về biệt thự của nhà họ Cố chưa đầy một tháng.
Nhưng mà một tháng đó, lại là một tháng dễ sống nhất của Nhạc Yên Nhi.
Ông nội lúc nào cũng coi cô và Cố Tâm Nguyệt, cả Cố Nguyên Dương bình đẳng như nhau, lại vì mẹ Nhạc Yên Nhi mất sớm nên càng thương yêu cô nhiều hơn, điều này vẫn khiến Cố Tâm Nguyệt cảm thấy khó chịu.
Ban đầu việc chấp nhận Nhạc Yên Nhi, để cô về nhà họ Cố, vẫn là quyết định của ông; nếu không thì với kiểu của bà Cố là cứ cho Nhạc Yên Nhi một ít tiền, rồi vứt ra đường tự sinh tự diệt là xong.
Cho nên đối với ông nội mà nói, Nhạc Yên Nhi cảm kích từ tận đáy lòng.
– Tôi nhớ là ông nội thích uống trà, hay là tặng ông một bộ ấm chén đi.
– Được.
Dạ Đình Sâm đánh tay lái, quay xe đi về hướng tiệm trà lớn nhất thành phố A.
… Chỗ mà Dạ Đình Sâm chọn đương nhiên không phải nơi tầm thường, các dụng cụ uống trà bên trong rực rỡ muôn màu, tinh xảo vô cùng, đương nhiên, giá cả cũng rất tương xứng.
Ông chủ quen với Dạ Đình Sâm nên hai người vừa tới đã có thể thoải mái vào trong lựa chọn tùy thích.
Nhạc Yên Nhi nhìn hoa cả mắt, chọn trái chọn phải mới chọn được một bộ tách sứ Thanh Hoa vô cùng tao nhã, giá là năm trăm nghìn, vừa đủ số tiền cô có trong thẻ.
Lúc đang chuẩn bị kêu nhân viên gói bộ tách trà này lại thì Dạ Đình Sâm đột nhiên bảo:
– Thấy bộ này thế nào? Bộ mà hắn chọn là một bộ Tử Sa, kiểu dáng cổ điển, cảm giác ấm áp, vừa nhìn đã là biết đồ tốt.
mấy kiểu nhiều hoa văn đâu.
Ấm Tử Sa là dụng cụ thích hợp nhất để pha trà, vừa không làm mất hương thơm vừa không làm trà quá nóng, lại có thể giữ được vị thanh của trà ở mức độ cao nhất, thậm chí sau khi sử dụng một thời gian, chỉ cần rót nước sôi vào ấm không vẫn có hương trà.
Rõ ràng lớn lên ở bên Anh, Nhạc Yên Nhi hoàn toàn không ngờ hắn lại có thể nói về trà một cách am hiểu như vậy.
Đang nói chuyện, Dạ Đình Sâm bất giác xoa nhẹ mi tâm.
Nhạc Yên Nhi chú ý tới hành động nhỏ này của hắn, thế mới phát hiện ra, dưới mắt Dạ Đình Sâm có quầng thâm, nhìn có vẻ rất mệt mỏi.
Dạo gần đây thời gian Dạ Đình Sâm về nhà càng ngày càng trễ, chắc là công việc rất bận, hôm nay còn vì chuyện của cô mà bỏ công cả một buổi chiều, trong lòng cô có cảm giác hơi áy náy.
– Có phải mệt rồi không? Hay là chúng ta về nghỉ trước.
Nhạc Yên Nhi trong lòng thấy hơi có lỗi.
Dạ Đình Sâm lắc đầu.
Tuy thời gian tiếp xúc với Dạ Đình Sâm không lâu, nhưng cô cũng rất hiểu tính người này.
Dạ Đình Sâm rất có chủ ý, ngay cả việc tốt cho hắn, nhưng chỉ cần hắn đã lắc đầu từ chối, vậy thì mọi người khó mà có thể làm hắn thay đổi.
Vì vậy, Nhạc Yên Nhi cũng không khuyên nữa mà quay sang nói với nhân viên:
– Gói bộ ấm Tử Sa lại giúp tôi.
Lời khuyên không bằng hành động, đã muốn hắn về sớm để nghỉ ngơi, chi bằng nhanh chóng kết thúc việc chọn quà tặng cho ông nội.
Hai người đi tới quầy thu ngân để tính tiền, Nhạc Yên Nhi vừa lấy ví ra, còn chưa kịp rút thẻ thì Dạ Đình Sâm đã đưa trước.
Cô nhìn tấm thẻ ngân hàng đó, liền há hốc miệng.
Là thẻ đen….
Nhạc Yên Nhi có cảm giác bất lực:
Đâu phải là thật đâu! Nhạc Yên Nhi oán thầm trong lòng, nhưng ở đây nhiều người nhiều chuyện, cô không nói ra được.
Chỉ dám ra ám hiệu với Dạ Đình Sâm:
– Đây là quà của ông nội tôi mà.
– Ông nội cô chẳng lẽ không phải ông nội tôi sao? Nhạc Yên Nhi hết cách, đành phải rút thẻ của mình lại.
Hai người tính tiền xong, liền lái xe về biệt thự Hoàng Đình.
… Nhạc Yên Nhi đi tắm trước, lúc ra thì không thấy Dạ Đình Sâm đâu, hỏi quản gia Thẩm mới biết hắn đã về thư phòng làm việc rồi.
Coi bộ hồi chiều hắn chạy ra ngoài để đón mình đã làm gián đoạn công việc.
Nhạc Yên Nhi không dám làm phiền Dạ Đình Sâm, bèn chán nản ngồi ở phòng khách xem TV, đột nhiên điện thoại có tiếng chuông báo tin nhắn tới.
Cô xem tin nhắn, là Anjoye
– người lâu lắm không liên lạc với cô.
Nghĩ tới bộ dạng mệt mỏi hồi nãy của Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi không nhịn nổi mà bắt đầu ấn thật mạnh vào cái điện thoại.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!