Trong hàng loạt tiếng ngợi khen, Tô Phi khẽ mỉm cười, cô ta không đắm chìm trong đó, cứ như chẳng đề những lời lấy lòng kia vào mắt.
Nhưng Tô Phi vẫn khách khí nói cảm ơn với nhân viên đoàn phim, bày ra vẻ dịu dàng.
Nói ra thì cô ta ra vẻ cũng không vừa, ngay cả ảnh hậu Diệp Thiên Hạ cũng chỉ dẫn theo một trợ lý là Tiểu Đào và một nhân viên trang điểm do công ty sắp xếp, vậy mà phía sau cô nữ phụ số hai mới tới này có tận ba trợ lý.
Trên tay các trợ lý ai nấy đều xách theo đồ đạc đầy ắp, Tô Phi quả thực như đã dọn cả nhà tới đây, chẳng biết mang theo bao nhiêu thứ nữa.
Nhạc Yên Nhi đứng một bên, thờ ơ nhìn cảnh này, cô không đụng vào những thức ăn kia, cũng không mở miệng nói chuyện với Tô Phi.
Chẳng biết vì sao Nhạc Yên Nhi luôn cảm thấy Tô Phi mang lại cho người ta một cảm giác rất khó chịu.
Cô muốn kính nhi viễn chi, tránh khỏi người này.
Nhưng Tô Phi không định buông tha cô.
Đôi mắt đẹp của Tô Phi khẽ ngước, quét quanh một vòng, dường như rất ngạc nhiên và vui mừng khi thấy Nhạc Yên Nhi cùng Diệp Thiên Hạ, cô kêu lên:
– Chị Yên Nhi, chị Thiên Hạ, ngưỡng mộ đã lâu.
Dù có hơi xấu hổ vì bị điểm danh, Nhạc Yên Nhi vẫn mỉm cười khéo léo:
– Xin chào.
Tô Phi càng vui mừng, dặn dò trợ lý vài câu để các cô ấy mang đồ của mình về khách sạn sắp xếp rồi đi thẳng tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, tự tay đưa hai tách cafe cho họ.
Thiện ý đến tận nơi thế này nếu từ chối thì có vẻ hai người họ khắt khe với người mới, tự cao tự đại.
Vậy nên Nhạc Yên Nhi và Diệp Thiên Hạ nhận cafe, cầm tách trên tay, nói một tiếng:
– Cảm ơn.
Tô Phi cười nói:
– Chị Yên Nhi, chị Thiên Hạ, hai người đều là những diễn viên mà em vô cùng hâm mộ, cũng vì có cơ hội diễn cùng các chị nên em mới nhận lời tham gia bộ phim này, hy vọng có thể học tập các chị nhiều hơn.
Lời này nói quá giả tạo.
Nói hâm mộ Diệp Thiên Hạ thì Nhạc Yên Nhi còn tin, nhưng nhắc tới mình thì quá gượng ép rồi.
Mình là một diễn viên hạng ba, chính là loại đi trên đường không cần đeo khẩu trang, các tác phẩm lớn chẳng tham gia nổi mấy lần, mà tham gia thì toàn vai phụ, nếu nhắc được đến tên mình thì đúng là bản thân mình cũng phải bội phục Tô Phi.
– Khách khí rồi, chị cũng là người mới, tham gia ngành này chưa nổi vài năm, vẫn phải cùng tiến bộ với em.
– Những đoạn đối diễn giữa chị Yên Nhi và An Tri Ý em đều đã xem qua, kỹ năng diễn xuất của chị Yên Nhi thật sự xuất chúng, tin rằng em có thể học hỏi rất nhiều, chị Yên Nhi hãy giúp đỡ em nhiều nhé, dù sao trong phim chúng ta cũng là bạn thân mà.
Nhạc Yên Nhi không biết Tô Phi đọc kịch bản chưa mà lại nói lên một câu đầy ẩn ý như vậy.
Trong phim, Ôn Tố Tố và Tiêu Lam quả thực là bạn thân, nhưng là bạn thân trong ngoặc kép.
Cũng như Tiêu Lam vì thầm yêu An Vĩnh Hạo mà nhiều lần gây chia rẽ quan hệ của Ôn Tố Tố và Thẩm An Nhã, thậm chí Ôn Tố Tố chết cũng là do bị Tiêu Lam lái xe đâm.
Một người như vậy mà là bạn thân của Nhạc Yên Nhi thật thì cô cũng không dám nhận.
Nhạc Yên Nhi đáp:
– Mọi người trong cùng một đoàn, vốn đều là bạn bè cả, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, nhưng dù sao cũng là trong đoàn phim, phải đặt công việc lên trên hết.
Tô Phi cảm nhận được sự xa cách của Nhạc Yên Nhi nhưng không để tâm, lại quay sang cười với Diệp Thiên Hạ:
– Chị Thiên Hạ, chị là thần tượng của em đấy, vì xem các tác phẩm của chị nên em mới quyết tâm tham gia vào giới giải trí.
Những năm gần đây, Diệp Thiên Hạ đã gặp nhiều fan cuồng, lời khen tặng thế này cũng đã nghe quen, cô chỉ cười mỉm, nói:
Minh”, trong bộ phim đó chị đúng là quá đẹp, lúc ấy em mới học trung học thôi, cực kỳ hâm mộ đấy ạ.
Nụ cười của Diệp Thiên Hạ trở nên hơi sượng.
Tác phẩm đầu tay “Khúc Hát Tình Yêu Lúc Bình Minh” được quay khi cô mới mười tám tuổi, mặc dù giờ đây có rất nhiều người cảm thấy Diệp Thiên Hạ vào giới giải trí đã lâu nhưng thật ra là vì cô tham gia sớm thôi, bây giờ cô cũng mới hai mươi lăm tuổi, là độ tuổi của đa số những ngôi sao nữ mới thời gian gần đây.
Lại thêm tướng mạo của Diệp Thiên Hạ khá trẻ trung, nhìn cô chỉ mới trên dưới hai mươi mà thôi.
Mặc dù chưa bao giờ cảm thấy mình già nhưng bỗng bị cô gái này nhắc đến, còn bị so sánh tuổi tác, Diệp Thiên Hạ có chút khó chịu.
Tô Phi dường như không biết nhìn sắc mặt của người khác, vẫn tiếp tục líu lo:
– Khi ấy chị Thiên Hạ cũng tầm tuổi em bây giờ nhỉ? Hâm mộ chị thật đấy, nếu đến khi bằng tuổi chị bây giờ mà em cũng đạt được những thành tựu như chị thì tốt quá.
Diệp Thiên Hạ che giấu cảm xúc rất tốt, mỉm cười đáp:
– Em bây giờ có cơ hội tốt như vậy, chắc chắn sau này sẽ phát triển hơn chị nhiều.
– Lại nhắc mới nhớ, em có một người bạn rất hâm mộ chị Thiên Hạ đấy.
– Bạn à? Trong mắt Diệp Thiên Hạ là ẩn ý, tựa hồ nhớ ra điều gì, ngẩng phắt lên nhìn Tô Phi.
Lúc này, Tô Phi bỗng im bặt, không tiếp tục nói nữa mà nở một nụ cười bí ẩn:
– Ôi chao, vậy mà đã nói chuyện với hai chị lâu như vậy rồi, đạo diễn chắc đang vội lắm, chúng ta đi quay trước đã nào.
Nói xong, cô gật đầu với hai người, rời đi trên đôi giày cao gót lênh khênh.
Nhạc Yên Nhi nhìn bóng lưng Tô Phi, chậm rãi lên tiếng:
– Cô nhóc này không đơn giản đâu.
Trước mặt hai vị tiền bối mà có thể đối đáp tự nhiên, dẫn dắt chủ đề, nhất định không phải kẻ ngốc.
Đẳng cấp của Tô Phi chắc chắn cao hơn An Tri Ý.
– Nghe nói mới mười chín? Diệp Thiên Hạ hỏi, giọng nói cũng nhỏ xuống, khuôn mặt lộ vẻ trào phúng:
– Ôi, bao nhiêu năm rồi, mắt nhìn người của anh ta vẫn không hề thay đổi.
Nhạc Yên Nhi không nghe rõ Diệp Thiên Hạ nói gì, nghi hoặc hỏi lại:
– Chị Thiên Hạ, chị nói gì cơ? Diệp Thiên Hạ không nói nữa, chỉ bình thản bảo Nhạc Yên Nhi:
– Không có gì, nhưng kể ra cô ta nói cũng phải, chúng ta đi quay trước đã, lát nữa đạo diễn lại cuống lên bây giờ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!