Trần Lạc cầm tư liệu trong tay, vô tư đẩy cửa vào rồi nói:
– Chủ tịch, đây là tư liệu của cuộc họp nửa tiếng nữa, chờ một lát… Chưa nói xong thì Trần Lạc đã đứng chết sững ở cửa phòng! Cậu ta… cậu ta nhìn thấy cái gì thế kia! Trời đất ơi quỷ thần ơi mù đôi mắt chó hợp kim rồi! Nhạc Yên Nhi đang chìm trong mê mải giật nảy mình.
Cô đỏ bừng mặt đẩy Dạ Đình Sâm ra.
Nhạc Yên Nhi ngượng chín mặt, không thèm để ý đến sắc mặt của Dạ Đình Sâm nữa mà chạy trối chết không dám quay đầu.
Cô chạy vội quá nên đâm sầm vào Trần Lạc đứng ngay cửa, làm cho đống tài liệu trong tay Trần Lạc suýt nữa rơi xuống đất, bấy giờ cậu ta mới bừng tỉnh.
Trần Lạc còn gọi với theo cái bóng của Nhạc Yên Nhi với ý đồ cứu vãn tình hình:
– Phu nhân, em đi ngay đây, không quấy rầy hai người nữa đâu mà… Không biết có phải cậu ta thấy ảo giác hay không, mà hình như nghe cậu ta nói xong thì Nhạc Yên Nhi còn chạy nhanh hơn.
Đúng lúc này thì Trần Lạc bỗng thấy lưng mình lạnh ngắt, cậu giật mình nhận ra đại Boss chân chính còn ở đằng sau, tức thì sợ tới chết run chết rét.
Trần Lạc quay người, động tác cứng đờ, thấy Dạ Đình Sâm mặt lạnh như tiền thì giật thót trong lòng.
Cậu ta cũng muốn chạy trốn ngay khỏi đây như Nhạc Yên Nhi lắm, may mà còn một chút đạo đức nghề nghiệp sót lại.
Cậu nuốt ực một ngụm nước miếng rồi e dè nói:
– Chủ… chủ tịch, đây là tư liệu mà hội nghị yêu cầu, tôi để đây đã nhé.
Nếu anh không còn gì dặn dò thì tôi đi trước đây ạ!
– Hình như cậu không biết gõ cửa thì phải? Giọng nói của Dạ Đình Sâm âm u quá, Trần Lạc nghe xong thì hoảng sợ nghĩ bụng mình không còn nhiều thời gian nữa rồi.
Cậu nói với vẻ đau khổ:
– Tôi sai rồi chủ tịch ơi, tôi biết lỗi thật rồi mà, lần sau mà phu nhân tới thì tôi tuyệt đối sẽ không vào… anh tha cho tôi đi, lần sau tôi không dám nữa đâu… Thấy Dạ Đình Sâm bước từng bước về phía mình, Trần Lạc sợ đến run cả chân:
– Không đúng! Không bao giờ có lần sau nữa mới đúng! … Nhạc Yên Nhi vội vàng chạy khỏi cao ốc đế quốc L.N, vào đến xe mình rồi mới dám thở phào một hơi.
Cô không kìm được mà áp tay lên khuôn mặt nhỏ của mình, nhận ra nó nóng lên hầm hập, lại nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, thấy bứt rứt hết cả người.
Cô làm sao thế này? Chỉ một nụ hôn thôi mà khiến cho cô mê loạn đến mức không phân biệt được cả đông tây nam bắc! Nhạc Yên Nhi vỗ mạnh lên hai má mấy cái mới tỉnh táo lại được một chút.
Cô lắc đầu, quên sạch mấy ý nghĩ vớ vẩn đi rồi hít sâu một hơi và nổ máy.
Thế nhưng Nhạc Yên Nhi không biết rằng, ngay khi cô đặt bước chân đầu tiên ra khỏi cao ốc Đế quốc L.N thì mọi hoạt động của cô đã lọt vào tầm mắt của một người.
Một chiếc SUV đen khiêm nhường đã đậu trong một ngõ hẻm ít ai chú ý gần cao ốc Đế quốc L.N cả tiếng đồng hồ.
Mãi đến khi xe của Nhạc Yên Nhi rẽ qua khúc ngoặt, biến mất trong dòng xe cộ đông đúc và ra khỏi tầm nhìn, thì chiếc ống nhòm vươn ra khỏi cửa chiếc SUV mới lưu luyến hạ xuống, để lộ gương mặt tuấn tú hơi tiều tụy và tối tăm của Lâm Đông Lục.
Hank ở bên cạnh nhìn thấy mà âm thầm kinh hãi trong lòng.
Anh ta đưa Lâm Đông Lục đi Australia chữa bệnh, thế nhưng kết quả cuối cùng lại hoàn toàn ngược lại.
Dưới sự can thiệp của bác sĩ tâm lý, Lâm Đông Lục xuất hiện phản ứng chống cự mãnh liệt, sự cố chấp trong lòng mỗi lúc một sâu hơn, cuối cùng phát điên đến mức thuốc thang cũng không chữa nổi.
Chỉ trong vòng gần một tháng ngắn ngủi mà anh ta như biến thành người khác, ánh dương ấm áp trên người biến mất chẳng còn mảy may, mà hơi thở lạnh giá toát ra từ đáy lòng lại chẳng khác nào ma quỷ bước ra từ Địa Ngục.
Hank vô cùng lo lắng, thậm chí còn định thôi miên Lâm Đông Lục để anh ta quên hết những chuyện này đi, thế nhưng lại bị Lâm Đông Lục phát hiện ra, suýt nữa anh ta đã phát điên rồi giết người.
Cuối cùng, Lâm Đông Lục từ chối mọi yêu cầu trị liệu và kiên quyết đòi về nước.
Hank không còn cách nào khác, đành phải thỏa hiệp đưa Lâm Đông Lục về nước.
Vừa mới xuống máy bay, anh ta đã vội vàng chạy đến gặp Nhạc Yên Nhi thì thấy cô đi ra từ trong cao ốc trụ sở L.N.
Hank ở bên cạnh sợ vỡ mật, chỉ sợ Lâm Đông Lục lại nổi điên.
Không ngờ anh ta bình tĩnh đến kinh người, thậm chí còn mỉm cười như thể đã định liệu trước hết thảy.
– Đông Lục… Hank nói với vẻ do dự:
– Cậu thế này làm tôi lo lắm.
Lâm Đông Lục nhìn chằm chằm vào dấu định vị Nhạc Yên Nhi hiện trên iPad rồi cười lên một tiếng lạnh nhạt:
– Vậy muốn thế nào thì mới yên tâm được? Về trị liệu tiếp à? Trong lòng anh hiểu rõ còn gì, tình hình của tôi đến nước này rồi thì chỉ có Yên Nhi mới cứu được tôi thôi, cô ấy chính là nút thắt trong lòng tôi đấy.
Trong thời gian này Lâm Đông Lục vẫn luôn như thế, lúc thì tỉnh, lúc thì điên.
Khi tỉnh, anh ta suy nghĩ mạch lạc chẳng khác nào con người tinh anh trước đây, thế nhưng lúc điên lên thì quả thực có thể bùng nổ rồi giết người bất cứ khi nào, không có bất kì ai khống chế được anh ta cả.
Hank ở bên giúp Lâm Đông Lục làm trị liệu một tháng mà cũng sắp tâm thần phân liệt đến nơi.
– Nhưng mà cô ấy kết hôn rồi, người cô ấy lấy còn là Dạ Đình Sâm, bây giờ cô ấy sống rất vui vẻ… Hank thấy trạng thái của Lâm Đông Lục hôm nay khá ổn mới dám đánh bạo nói ra.
Nhưng mà anh ta còn chưa nói dứt lời thì Lâm Đông Lục đã nóng nảy cắt ngang:
– Câm miệng! Anh thì biết cái gì! Cô ấy không hề vui vẻ chút nào hết, chỉ có tôi mới khiến cho cô ấy hạnh phúc được thôi! Cô ấy không tự nguyện kết hôn với hắn, chỉ vì tô đính hôn với Bạch Nhược Mai nên cô ấy mới lấy hắn để trả thù tôi! Người cô ấy yêu là tôi kìa! Hank nghe thấy những lời khùng điên này thì trong mắt đầy vẻ bi thương.
Lâm Đông Lục bây giờ không khác gì một con thú dữ, ánh mắt lạnh lẽo ác độc như thể lúc nào cũng có thể lao vào xé xác người ta.
Tên của Nhạc Yên Nhi như một cái công tắc mở ra sự điên cuồng tiềm ẩn của Lâm Đông Lục.
Bác sĩ tâm lý giỏi nhất Australia biết được chuyện này thì cũng chỉ có thể nói với Hank một cách uyển chuyển, rằng có lẽ vấn đề cốt lõi nằm ở người con gái mà Lâm Đông Lục yêu thương, những người khác không sao hóa giải được đâu.
Cũng chính vì lý do đó nên Hank mới đồng ý với yêu cầu của Lâm Đông Lục và đưa anh ta về nước.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!