Bạch Kính Thần cảm thấy bồn chồn, anh vẫn luôn đứng canh trước cửa phòng bệnh, dù cấp dưới có nhiều lần khuyên bảo nên ra về, nói bọn họ sẽ canh chừng, thế nhưng anh vẫn rất lo lắng.
Thật ra anh không lo cho Nhạc Yên Nhi đang hôn mê mà lo cho Dạ Đình Sâm nhiều hơn.
Bạch Kính Thần sợ hắn sẽ gây ra chuyện không thể vãn hồi trong lúc đang kích động.
Kể cũng buồn cười, Dạ Đình Sâm luôn bình tĩnh tỉnh táo, Thái Sơn sụp trước mặt cũng không đổi sắc vậy mà cũng có lúc ‘kích động’.
Bạch Kính Thần rất bất an, gọi cho Dạ Đình Sâm thì hắn tắt máy, Nghiêm lão cũng không nghe điện thoại, anh không thể liên lạc được với người của Dạ Đình Sâm mà chỉ có thể canh chừng ở đây bởi lẽ dù thế nào đi nữa, chắc chắn hắn sẽ tới đây để gặp Nhạc Yên Nhi.
Chẳng biết đợi bao lâu, anh mới nghe thấy tiếng bước chân từ cuối hành lang vọng lại.
Bạch Kính Thần vội nhìn về phía đó, lập tức thấy Dạ Đình Sâm toàn thân ướt sũng, thậm chí còn chảy máu, hắn đi cùng Trần Lạc và Nghiêm lão, cả ba người đang hướng về phía phòng bệnh.
Tay trái Dạ Đình Sâm buông thõng, có thể thấy máu hòa với nước mưa đang chảy xuôi theo tay hắn, rơi xuống sàn nhà.
Bạch Kính Thần đứng phắt dậy, thấy Dạ Đình Sâm thế này quả thực anh run cả người.
– Làm sao thế này? Sao lại thành ra…
Chưa hỏi xong đã thấy Dạ Đình Sâm vọt vào phòng bệnh.
– Anh cả.
Bạch Kính Thần định chạy theo hỏi nhưng bị Nghiêm lão cản lại.
– Nghiêm lão, chuyện gì đã xảy ra?
Bạch Kính Thần vội hỏi.
Nghiêm lão đáp:
– Bây giờ thiếu gia cần yên tĩnh, Bạch thiếu cứ chờ ở ngoài này một lát đã.
Nghiêm lão đã ở bên Dạ Đình Sâm từ khi hắn còn bé, ai cũng biết ông không chỉ là tùy tùng của hắn mà có thể nói ông chính là trưởng bối làm bạn bên hắn, ông là người hiểu Dạ Đình Sâm nhất. Vậy nên trong tình huống thế này, mọi người đều răm rắp nghe lời ông.
Bạch Kính Thần gật đầu, nghe lời ngồi chờ ngoài phòng bệnh.
Nghiêm lão bước vào trong rồi đóng cửa lại.
Trong phòng, Dạ Đình Sâm đứng cách giường một quãng, không hề nhúc nhích.
– Nghiêm lão, có phải tôi làm sai rồi không?
Nghe thấy Nghiêm lão bước vào, Dạ Đình Sâm khàn giọng hỏi.
Nghiêm lão cười hiền, hỏi lại:
– Thiếu gia hối hận chuyện hôm nay đã suýt đẩy Nhị thiếu gia từ trên cao xuống à?
Nghiêm lão biết nhưng vẫn cố hỏi, ông hiểu hắn đang ám chỉ điều gì.
Dạ Đình Sâm đứng gần giường bệnh, hắn nhìn người có khuôn mặt tái nhợt đang nằm trên giường, bàn tay be bét máu thịt run lên, dường như hắn muốn vươn tay nhưng cuối cùng vẫn buông xuống.
Tay của hắn ô uế, không xứng động vào cô.
– Có phải là tôi hại cô ấy không…
Lần đầu tiên, Dạ Đình Sâm luôn quyết đoán lại cảm thấy nghi ngờ bản thân như vậy.
Nếu không phải vì hắn, Nhạc Yên Nhi sẽ không bị cuốn vào những chuyện của nhà họ Dạ, cô có thể sống cuộc sống đơn giản, vui vẻ quay phim mình thích, dù sinh hoạt có chút thiếu thốn nhưng sẽ không nguy hiểm tới tính mạng.
Cô cưới hắn, vậy mà hắn không bảo vệ được cô, để cô hết lần này tới lần khác rơi vào nguy hiểm.
– Thiếu gia, tôi cho rằng câu hỏi này chỉ có thiếu phu nhân mới đưa ra đáp án được.
Giọng Dạ Đình Sâm khẽ run:
– Ông biết không, hôm qua cô ấy đòi ly hôn, điều đáng sợ nhất là tôi nhận ra mình không có lý do gì để giữ cô ấy lại. Những thứ tôi có thể mang lại cho cô ấy chỉ toàn là nguy hiểm. Tôi không biết phải đối mặt với chuyện này ra sao, vậy nên tôi trốn tránh, muốn dùng công việc để gây tê bản thân, lại chẳng ngờ vì sơ sẩy của tôi nên khiến cô ấy suýt thì…
Dạ Đình Sâm không nói nổi nữa.
Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu Bạch Kính Thần đến muộn nửa bước thôi, hắn đã phát điên rồi.
Nhưng hắn không thể cam đoan cuộc sống của Nhạc Yên Nhi sẽ không phải đối mặt với chuyện này lần nữa, hắn cảm thấy mình quá mức vô dụng.
Vậy nên hôm nay hắn muốn giết Anjoye, nếu chỉ có mình hắn thì cho dù đấu với Anjoye mười năm hắn cũng không sợ, thế nhưng Yên Nhi thì không, cô ấy quá yếu đuối, quá tốt đẹp, hệt như một đóa hoa trà thanh khiết, làm sao có thể chịu được mưa dập gió vùi.
Nghiêm lão thấy dáng vẻ của Dạ Đình Sâm lúc này, lần đầu tiên ông cảm thấy trong chuyện tình cảm, thiếu gia nhà mình cũng chỉ là người thường.
Trước đây, ông luôn lo lắng thiếu gia không có cảm xúc của người thường do hắn quá lạnh lùng, giờ ông vừa thấy vui mừng, thế nhưng cũng vừa thấy đau lòng.
– Thiếu gia, ngài đã quên cô Mạnh chưa?
Dạ Đình Sâm quả quyết:
– Tôi đã không còn bất cứ cảm xúc nào với Mạnh Y Bạch từ lâu.
Nghiêm lão gật đầu:
– Phải, tôi biết mười năm nay ngài luôn tìm kiếm tung tích của cô Mạnh là vì trách nhiệm. Nhưng tôi cho rằng ngài chưa bao giờ quên hẳn chuyện này, ngài tự quy trách nhiệm cái chết của cô Mạnh cho mình, vậy nên thấy thiếu phu nhân bị thương, ngài cũng sẽ nhớ lại những ký ức năm xưa, điều này khiến ngài càng thêm tự trách hơn.
Tự trách gấp đôi.
Cảm xúc này sẽ phá hủy sự tự tin của một người, để người đó cảm thấy mình không bao giờ bảo vệ được người con gái mình yêu, không xứng có được tình yêu.
Nghe Nghiêm lão nói, Dạ Đình Sâm mím môi.
Bác sĩ tâm lý từng nói hắn ghét phụ nữ là do cảm giác trách nhiệm quá lớn, điều này khiến hắn từ chối tiếp nhận những thứ tốt đẹp và mỏng manh.
Cái chết của Mạnh Y Bạch, xét từ một góc độ nào đó, đã tăng thêm chướng ngại tâm lý của hắn, khiến hắn không thể đụng chạm vào bất kỳ người con gái nào trong suốt mười năm.
Với Nhạc Yên Nhi, tình yêu thắng bệnh tật.
– Cô ấy… sẽ tha thứ cho tôi chứ?
Lần đầu tiên hắn thấy việc nói ra một câu cũng thật gian nan.
Nghiêm lão thở dài:
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!