Dạ Đình Sâm hôn lên trán cô, nhẹ như lông chim phớt qua.
– Lẽ nào… anh không hề oán giận gì sao? Có người bảo trong tình yêu ai nói trước là người đó đã thua rồi.
Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn nghe xong chỉ cười, nói rất thản nhiên:
– Người nói trước không phải kẻ thua cuộc, mà chỉ là muốn dồn hết sức cho tình cảm yếu ớt này, bởi càng quý trọng lại càng chấp nhận trả giá cho nó. Dù là người hay so đo được mất như tôi cũng hiểu, trong tình yêu vốn không có thắng hay thua, chỉ cần hết lòng cho tình yêu, ấy là kẻ thắng.
Giọng hắn trầm khàn, như tiếng đàn violin cất lên.
Nhưng trái tim Nhạc Yên Nhi lại như bị ại bóp nghẹt, chỉ muốn khóc lên cho thỏa.
Với Dạ Đình Sâm… cô đã không biết nói gì nữa rồi.
Vẫn biết EQ của hắn thấp, không biết lời ngon tiếng ngọt là gì nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn nói ra những câu khiến người nghe vô cùng cảm động.
Chỉ là phần lớn thời gian làm gì cũng không biết mềm mỏng, cứ cứng đầu như đá, chưa từng nghĩ đến cảm xúc của ai.
Cô nghĩ nếu lúc nào hắn cũng giữ vững chỉ số EQ như lúc này chắc toàn bộ phụ nữ trên đời đều sẽ mê mệt hắn mất thôi.
Cô xoa mặt, cố kìm nước mắt lại, nói như thể không vui:
– Lúc nói chuyện ngọt ngào thế này sao có chuyện liền ngốc nghếch vậy chứ? Không nói chuyện với anh nữa, đêm hôm còn làm em khóc, em đi đây!
Cô quấn kín băng gạc cho hắn xong định đứng lên nhưng lại bị hắn nắm chặt lấy tay.
– Để thằng nhóc kia ngủ một mình đi, tôi là người bệnh, em phải chăm sóc tôi mới đúng chứ?
Giọng hắn hiếm khi đáng thương đến thế.
Nếu có cách khác chắc chắn hắn sẽ không giả vờ yếu đuối trước mặt cô thế này.
Hắn cũng biết sau này mình sẽ phải tranh Nhạc Yên Nhi với một đứa nhóc, chỉ là không ngờ ngày ấy đến sớm quá, hắn hoàn toàn không chuẩn bị tinh thần kịp!
Đừng bảo một buổi tối, chỉ cần nghĩ tới thằng quỷ con kia cứ lao vào ôm cô là hắn đã khó chịu rồi.
Cô nhìn ánh mắt u oán của Dạ Đình Sâm thì cực kỳ muốn cười, lớn thế rồi mà còn ghen tị với trẻ con nữa chứ!
Nhưng cô muốn cho hắn một bài học, ai bảo hắn dám nói không muốn có con, đã thế phải cho hắn chịu đựng cảnh ngủ một mình dần đi.
– Anh đừng nói nhiều nữa, đêm nay ngoan ngoãn ngủ một mình đi! Không phải anh độc thân nhiều năm rồi sao, bao nhiêu đêm rồi anh còn chịu được, giờ có mấy hôm lại than vãn cái gì?
– Nhưng…
– Không nhưng nhị gì hết! Ngoan nào, em sẽ thưởng cho.
Nói xong cô cúi xuống hôn chụt hắn một cái, xong lúc muốn lùi ra sau lại bị hắn ôm chặt lấy.
Giọng nói thấp trầm của hắn vang lên bên tai, xoáy sâu vào lòng cô:
– Sao thế? Chỉ có thế mà đã muốn đi à?
Cô tức tối chọc vào vết thương của hắn, bất đắc dĩ bảo:
– Đã bị thương thế này rồi mà còn làm loạn à! Không ngủ cùng anh đều có lý do, anh ngoan ngoãn nằm xuống cho em, em phải đi rồi!
Trong lúc cô nói điện thoại của Dạ Đình Sâm cũng trùng hợp vang lên, là một dãy số lạ.
Hắn nhìn lướt qua, sắc mặt bỗng rất nghiêm túc.
Dạ Đình Sâm thả tay cô ra, hôn nhẹ lên má cô rồi bảo:
– Ngủ ngon, chỉ đêm nay thôi, chỉ một lần này thôi.
Cô gật đầu, theo bản năng liếc qua điện thoại của hắn, cứ có cảm giác Dạ Đình Sâm thấy số máy này thì khẽ run lên, cô ở rất gần nên mới cảm nhận được.
Nhưng cô không nói gì mà chỉ yên lặng quay đi.
Chờ cô đóng cửa phòng lại Dạ Đình Sâm mới cầm máy lên, nhấn nút nhận cuộc gọi.
– Nói đi, có chuyện gì?
Giọng hắn vô cùng lạnh lẽo.
– Prada sắp tổ chức một bữa tiệc, tôi dùng thân phận cổ đông mời phía đối tác LN đến tham dự, hy vọng vợ cậu có thế đến, đừng làm tôi thất vọng.
Trong điện thoại vọng ra thanh âm quen thuộc, cách nói chuyện kỳ quặc, giọng điệu cũng hơi khàn khàn, mỗi lần cười đều khiến người khác rùng mình.
– Cậu muốn gì?
Dạ Đình Sâm thờ ơ hỏi lại, trong giọng nói không thể hiện cảm xúc gì, như thể thật sự cũng không hề bận tâm.
– Không có gì, chỉ là cậu bây giờ khiến tôi cảm thấy rất lo lắng. Chủ tịch Dạ vẫn không thích phụ nữ mà giờ lại kết hôn rồi, điều này làm tôi rất lo cho việc hợp tác giữa hai bên sắp tới. Không để người cậu quan tâm tới cho tôi xem thử hỏi sao tôi có thể yên tâm được.
William cất tiếng cười the thé, thanh âm như thế móng tay cào qua bảng đen, khiến người nghe rất bức bối khó chịu.
Dạ Đình Sâm nghe xong đôi mày kiếm cau chặt lại, trong con ngươi đen bóng tràn ra ánh sáng làm người ta ớn lạnh.
– Tôi khuyên cậu đừng nghĩ đến chuyện động vào cô ấy. Chơi với lửa cẩn thận có ngày chết cháy đấy!
Giọng hắn lạnh lẽo như từ địa ngục vọng về, đi thẳng vào lòng người, khiến người ta lạnh từ trong tâm lạnh ra.
Đương nhiên William hiểu hắn nói gì, gã nén nỗi sợ trong lòng, ngoài mặt vẫn cố cười khẩy.
Gã biết Dạ Đình Sâm đồng ý hợp tác với mình khó đến thế nào, gã cũng không phải kẻ ngốc, tự biết chuyện gì nên chuyện gì không nên làm.
– Yên tâm, tôi chỉ cầu tài mà thôi, sẽ không động đến vị kia nhà cậu. Nhưng tôi cũng mong cậu sẽ bày tỏ thiện chí. Vả lại không phải chính cậu muốn tôi bảo vệ cô ấy sao, ít nhất cũng phải cho tôi thấy người thật chứ, nếu không nhỡ sau này tôi có nhận sai người, để xảy ra chuyện không hay gì thì đừng trách tôi đấy!
Gã cười bảo vậy.
Bên này rất an tĩnh, Dạ Đình Sâm hiểu tính William, nếu không có gì đảm bảo gã sẽ không dốc hết sức ra, gã luôn muốn chừa cho mình một con đường, trong chuyện hợp tác lúc nào cũng muốn nắm được điểm yếu của đối phương.
Đây là bản chất của thương nhân, tục ngữ nói rất đúng, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, William chỉ là muốn chuẩn bị chu đáo nhất có thể thôi.
Rốt cuộc hắn cũng gật đầu:
– Được rồi, tôi và cô ấy sẽ cùng đến.
– Không không không!
Gã nói một tràng dài:
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!