Evan đinh nói gì đó nhưng điện thoại đổ chuông, là bố mẹ Đinh Đang gọi hỏi khi nào con mình sẽ về.
Evan nghe được cú điện thoại này thì mọi nôn nóng và phiền muộn liền biến mất, nó bắt đầu uống nước trái cây.
Ngược lại, Đinh Đang cuống lên:
– Dì ơi dì ơi, cháu có thể ở lại muộn hơn không, ở lại ngủ với Vãn Vãn cũng được.
Nhạc Yên Nhi khó xử:
– Nhưng mẹ cháu bảo cháu về sớm kìa, mẹ cháu sợ sáng mai cháu không dậy nổi, hay chờ cuối tuần rồi cháu lại qua chơi với Vãn Vãn nhé?
Đinh Đang ấm ức gật đầu rồi chạy sang chỗ Vãn Vãn, thì thầm:
– Vãn Vãn, cậu tránh xa cái thằng kia ra!
Thằng kia?
Vãn Vãn nhìn theo ánh mắt Đinh Đang, thấy Evan đang ngồi uống nước trái cây. Thấy Vãn Vãn nhìn sang, Evan tròn mắt nhìn, ngốc ngốc đáng yêu.
Bé thỏ trắng này trêu chọc gì Đinh Đang vậy?
Đinh Đang luôn làm quá như vậy, Vãn Vãn quen rồi nên chỉ xua tay qua loa:
– Biết biết, cậu mau về đi, mai gặp lại.
Thấy Vãn Vãn như vậy, Đinh Đang càng giận, nó giẫm chân huỳnh huỵch chạy đi.
Nhạc Yên Nhi và Dạ Đình Sâm cùng đưa Đinh Đang về nhà, tới nơi thì được cha mẹ Đinh Đang mời chơi mạt chược, không từ chối được nên họ đành ngồi xuống.
Dạ Đình Sâm đã học được, lần này cứ thắng bốn ván lại thả một ván, lần nào cũng vậy, cuối cùng ngay cả cha mẹ Đinh Đang cũng phát hiện ra quy luật, vẻ mặt họ rất khó coi.
Nhạc Yên Nhi quả thật không biết phải làm sao, cô muốn hắn thay đổi chiến thuật chứ nhường trắng trợn thế này quả là có một không hai.
Nhưng EQ của hắn có hạn, không nhìn ra vấn đề này.
Khi tiễn họ về, Nhạc Yên Nhi nghe cha Đinh Đang thì thầm:
– Mẹ nó này, sau này chúng ta không chơi mạt chược nữa, chơi với cao thủ thế này đúng là tổn thương tự tôn quá.
– Em cũng thấy thế, sau này em không chơi nữa.
Nhạc Yên Nhi khóc không ra nước mắt.
Trời đổ tuyết nhỏ, Nhạc Yên Nhi nói:
– Dạ Đình Sâm, em cảm thấy thật kỳ lạ, chúng ta ở bên nhau thế này làm em thấy cảm giác hạnh phúc này không chân thật.
– Như thế nào em mới thấy chân thật? Thế này à?
Hắn vươn tay nắm chặt tay cô, nhiệt độ từ lòng bàn tay cũng truyền tới.
Dù bên ngoài trời lạnh nhưng cô không thấy lạnh mà chỉ thấy ấm áp vì có hắn ở bên.
Nhạc Yên Nhi mím môi, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.
Nếu cuộc sống sau này cứ như vậy thì cô thực sự không kịp chờ đợi quãng đời còn lại bắt đầu mất.
Mấy ngày sau, Nhạc Yên Nhi vẫn bận rộn công việc, tuy nhiên việc vặt cô không cần lo vì đã có Dạ Đình Sâm.
Chẳng mấy đã tới thứ tư, ngày cuối cùng ở thành phố A của Nina. Nina đã đặt vé máy bay tối, sau khi kết thúc buổi chụp, cô sẽ lên chuyến bay cuối cùng tới Milan.
Đêm qua, Dạ Đình Sâm nói cho Nhạc Yên Nhi biết mình có một hội nghị khẩn cấp phải ra mặt mới có thể xong xuôi, Anjoye không thể tự giải quyết được nên hắn sẽ không đi chụp cùng cô.
Hắn không yên tâm nhưng Nhạc Yên Nhi thề thốt cô sẽ không có vấn đề gì, vậy nên hắn miễn cưỡng đồng ý để cô đi một mình.
Buổi sáng ngủ dậy Nhạc Yên Nhi đã không thấy Dạ Đình Sâm, xem ra hắn đã tới thư phòng.
Bên giường là quần áo cô sẽ mặc hôm nay.
Cô vào phòng tắm, kem đánh răng đã được chuẩn bị kỹ, nước ấm cũng đã có, chỉ cần vặn vòi hoa sen là được.
Rửa mặt, thay quần áo xong, cô xuống ăn sáng. Bữa sáng là do người giúp việc làm vì Dạ Đình Sâm bận, vậy nên chỉ có sữa và cháo thịt.
Nhạc Yên Nhi ăn xong thì định ra ngoài, chẳng ngờ có tiếng bước chân từ cầu thang vang lên, cô nhìn lại, là Dạ Đình Sâm.
Dường như hắn đã họp rất lâu nên có vẻ mệt mỏi, hắn vừa xuống cầu thang vừa bóp trán.
Nhạc Yên Nhi lập tức lại gần, ngạc nhiên hỏi:
– Sao anh lại xuống? Còn bận việc mà?
– Tính ra em sắp đi nên ra tiễn.
Nhạc Yên Nhi cười hì hì:
– Có phải là nhớ em không?
– Biết là tốt rồi.
Hắn cũng không nói dối. Hắn búng khẽ lên trán cô, ánh mắt cưng chiều.
Tiễn cô ra cửa, hắn quàng khăn cho cô rồi dặn:
– Buổi tối xong được việc thì anh sẽ đi đón em, lúc đó sẽ gọi em.
– Được, vậy em đi nhé, chồng đừng làm việc quá mệt đấy!
Cô nhón chân hôn hắn, cười híp mắt:
– Hôn chúc buổi sáng tốt lành.
– Thế trước đây anh lỗ à?
Hắn nhướng mày.
– Đúng, sau này em trả dần.
Cô xách túi ra ngoài, tự lái xe đi làm.
Ngày cuối cùng là chụp trong studio, khi cô tới, Nina đã chuẩn bị xong.
Mọi người phối hợp rất hoàn hảo, cân nhắc tới việc Nina bay đêm, phải có thời gian điều chỉnh sai giờ nên họ kết thúc công việc từ bốn giờ chiều.
Nina bảo hôm nay có bạn trong nước tới thăm, Nhạc Yên Nhi vốn không để tâm nhưng khi thấy người bạn này xuất hiện, cô giật nảy mình:
– Diệp Thiên Hạ?
Bạn Nina lại là Diệp Thiên Hạ.
Hơn năm năm không gặp, Diệp Thiên Hạ càng trở nên xinh đẹp, phải nói rằng thời gian thật sự ưu ái mỹ nhân, nó không để lại trên gương mặt cô bất cứ dấu vết nào, chỉ có khí chất là thay đổi, cô trở nên dịu dàng và trầm tĩnh hơn.
Diệp Thiên Hạ thấy Nhạc Yên Nhi thì mỉm cười:
– Yên Nhi, đã lâu không gặp.
Nina nhìn họ, kinh ngạc nói:
– Hai người quen nhau à?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!