Năm đó hắn bị thương, lúc đang hấp hối chỉ biết người cứu mình là một cô gái.
Hắn trốn dưới chân cầu, dùng nước để hòa tan mùi máu trên người, tránh né truy đuổi của William.
Lúc đang hấp hối có một người rất gầy rất nhỏ đã cho cứu hắn lên.
Người đó luôn miệng nói gì đó, nhưng hắn đã bắt đầu mê man nên nghe không rõ lắm, càng không thể có sức đẩy người xa ra được.
Có lẽ lúc sắp chết nên không quá chán ghét phụ nữ nữa, thậm chỉ còn không muốn đẩy cô gái đang ôm mình ra mà chỉ muốn cảm nhận ấm áp này lâu hơn một chút.
Tay cô rất nóng, hơi thở cũng nóng, cả người cô nóng hầm hập, trong tiết thu tháng mười đã cho hắn sự ấm áp đến khó tin.
Nhưng đúng lúc đó lại có thứ gì đó mềm mại đột ngột dán lên môi hắn, dùng sức giúp hắn hô hấp.
Hắn nghĩ, chắc cô ấy thấy người mình ướt nhẹp nên mới sơ cứu cho mình như người chết đuối.
Muốn nói bản thân bị súng bắn chứ không phải tại nước nhưng hắn lại chẳng có sức.
Cuối cùng xảy ra chuyện gì hắn cũng không biết bởi đã hoàn toàn mê man, đến lần thứ hai mở mắt ra lại thấy được Mạnh Y Bạch.
Hắn từng ôm cô ấy nhưng lại cảm giác không đúng, chỉ là không đúng chỗ nào cũng không nói ra được.
Cô gái đêm đó cơ thể dường như nhỏ hơn một chút, giọng nói càng ngọt ngào sống động hơn một chút.
Nhưng phụ nữ rất phức tạp, đôi khi sẽ nén giọng xuống, đôi khi còn lên cao vút, thế nên hắn chẳng để ý nhiều.
Không ngờ tháng mười năm đó Nhạc Yên Nhi cũng có mặt ở London.
Dạ Đình Sâm nhíu mi, bưng trà bánh đi tới rồi bâng quơ hỏi một câu:
– Dưới chân cầu London em có gặp người nào kỳ lạ không?
– Người kỳ lạ ư?
Nhạc Yên Nhi nhớ lại.
– Hình như có một anh chàng tự sát, lúc đó em cãi nhau với Cố Tâm Nguyệt nên đi dọc sông Thames giải sầu, vừa hay thấy có người nhảy xuống, sau đó có mấy người nữa tới, em tưởng họ thấy rồi sẽ cứu người ai ngờ họ chỉ nhìn dáo dác một hồi rồi đi mất. Cuối cùng em đành tới xem thế nào, còn thấy người kia không chết mà đang dạt vào bờ nữa. Lúc đấy anh ta đã mê man rồi, cả người còn đang run cầm cập, em vất vả lắm mới kéo anh ta lên được! Lúc đó trong người em không có tiền, lại không cõng nổi anh ta nên đành giao lại cho hai người qua đường giúp đỡ.
– Có phải là hai cô gái trẻ đi ngang qua không?
– Không biết có phải người trẻ tuổi hay không nữa, lúc đó trời tối quá nên em nhìn không rõ, chỉ biết đúng là phụ nữ. Mà sao anh biết được?
– Anh đoán.
Dạ Đình Sâm thản nhiên đấp, ánh mắt nhìn cô lại càng dịu dàng hơn.
Thì ra duyên phận giữa họ đã định sẵn từ lúc đó.
Hắn cũng cảm thấy vô cùng may mắn, cô xuất hiện muộn một chút nên mới không bị người của William ngộ thương.
Người khi đó hôn hắn là cô, cô không hề chú ý tới vết thương của hắn là do súng bắn, chi nghĩ hắn nhảy sông tự sát, nếu thấy vết thương kia có lẽ cô sẽ sợ hãi mà không dám cứu hắn mất.
Đời người có ngàn vạn lối rẽ, mà hắn và Nhạc Yên Nhi đều chọn cùng một đường, thế là đủ lắm rồi.
– Vợ ơi em uống nước trái cây đi, đợi chút nữa anh làm kem cho em ăn.
Tay hắn nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nụ cười trên miệng rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Nhạc Yên Nhi hơi kinh ngạc, cứ cảm thấy nụ cười này rất lạ, ánh mắt nhìn cô cũng không giống mọi ngày, nhưng điểm nào không giống thì cô không nói ra được.
Cô gật đầu bảo:
– Em muốn ăn ly lớn.
– Ừ, hôm nay em muốn gì anh cũng đồng ý.
– Có thể không phạt em nữa không?
– Có thể.
– Tốt thế thật à?
Nhạc Yên Nhi sửng sốt, rõ ràng là đang rất kinh ngạc, đến mức còn sờ trán hắn, nghi ngờ hỏi:
– Không sốt, anh bị sao thế?
– Tâm trạng tốt, đột nhiên cảm thấy cưới em đúng là việc đúng đắn nhất.
– Chẳng lẽ trước giờ anh không thấy vậy à?
Nhạc Yên Nhi liếc xéo hắn.
– Vẫn luôn nghĩ thế, nhưng giờ lại càng chắc chắn hơn. Tối nay anh với chị dâu em sẽ dùng bữa dưới ánh nến, em có thể về rồi Vị Ương.
Đang nhấp một ngụm nước trái cây, nghe xong câu này Dạ Vị Ương suýt thì sặc.
Đuổi khách trắng trợn thế này chỉ có mỗi Dạ Đình Sâm mới làm được, với lại giờ mới chưa đến ba giờ, còn lâu mới đến bữa tối, cần phải đuổi người gấp thế sao?
– Không, em về khách sạn một mình chán lắm, em muốn ở đây chơi thêm lát nữa.
– Người đâu, tiễn cô ba về. Vợ ơi, chúng ta lên lầu thay đồ rồi ra ngoài hẹn hò đi.
Dạ Đình Sâm không hề liếc em gái một cái nào, đỡ Nhạc Yên Nhi đứng dậy rồi dịu dàng lên tiếng.
– Nhưng mà… còn…
– Không cần để ý đến nó, sớm muộn cũng là con dâu nhà người ta, anh chỉ quan tâm người nhà mình thôi.
Dạ Đình Sâm nghiêm túc đáp lại.
Không chờ Nhạc Yên Nhi trả lời hắn đã ôm phắt cô lên rồi quay người lên gác.
Dạ Vị Ương há hốc miệng nhìn cảnh này, cảm giác trái tim bé nhỏ của mình đã chịu tổn thương quá sâu sắc rồi.
Vừa bị đuổi ra cửa cô đã nhìn thấy Dạ Dương.
– Anh tới đây làm gì, tôi có gọi anh đâu.
– Tôi đến đón cô, chắc cô chủ cũng mệt lắm rồi.
– Anh đợi lâu chưa?
– Tôi mới tới thôi.
Anh ta cúi đầu đáp.
Thật ra anh ta đã đứng đợi hơn hai tiếng.
Dạ Vị Ương cũng không hỏi nhiều, cô mở cửa ghế phụ rồi lên xe, thấy ghế sau còn có một bó hồng to nhưng chưa kịp hỏi đã thấy Dạ Dương lên tiếng.
– Trên đường thấy người ta bán, đoán cô chủ sẽ thích nên tôi mới mua, về cắm bình hoa trong phòng chắc đẹp lắm.
– Cũng đúng, cảm ơn anh nhé.
Cô qua loa cảm ơn anh ta, Dạ Dương luôn rất cẩn thận, thỉnh thoảng làm những chuyện thế này cũng bình thường thế nên cô không hề nghĩ ngợi gì.
Dạ Dương luôn miệng nói không có gì, nhưng ở nơi cô không nhìn thấy lại nở một nụ cười vui sướng.
Mấy hôm sau đều không thấy Norman xuất hiện, cô giao cho Dạ Dương đi điều tra nhưng cũng không có kết quả.
Norman ở một biệt thự riêng, bên trong canh gác rất nghiêm mật, tin tức không hề lộ ra ngoài.
Cô không khỏi nghi hoặc, sao tự dưng anh ta lại giống như rùa đen rút đầu thế này?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!