Bạch Kính Thần cúi đầu thấy cô đang nhìn mình, không nói lời nào nhưng nước mắt vẫn rơi.
Chắc chắn cô đã rất sợ hãi.
Lòng anh buồn bực vô cùng, vội nói:
– Đừng lo, anh đưa em về nhà ngay đây!
Cô vẫn không nói lời nào.
Lúc này, Dư San San đã quên sợ hãi, chỉ còn nhớ được cái ôm ấm áp của anh mà thôi.
Cô sợ đây là một giấc mơ, mình chỉ cần nói một tiếng, thở một hơi là mọi thứ sẽ hóa thành sương mù, hoàn toàn biến mất.
Bạch Kính Thần luôn giữ chìa khóa nhà Dư San San, anh mở cửa, đặt cô xuống salon rồi vội vọt vào phòng tắm chuẩn bị nước ấm, sau đó mới bế cô vào.
Dư San San như một con búp bê không biết nói, không cử động, chỉ ngơ ngác nhìn anh.
– San San?
Gọi mấy tiếng mà cô không trả lời.
Anh nhíu mày chửi khẽ một câu, định gọi cho 120.
Đúng lúc này, anh bỗng cảm nhận được một lực nhỏ sau lưng.
Cánh tay loang lổ vết đỏ của Dư San San nâng lên, bàn tay cô rụt rè nắm lấy góc áo anh, nước mắt rơi như mưa, run run hỏi:
– Có phải em đang nằm mơ không? Chứ không thì tại sao em lại nhìn thấy anh?
Câu nói này khiến trái tim Bạch Kính Thần đau thắt.
Anh vội ngồi xổm bên bồn tắm, nắm chặt tay Dư San San rồi kề môi lên, liên tục làm ấm cho bàn tay nhỏ kia.
– Không phải nằm mơ, anh đang ở đây, trên người em còn đau chỗ nào không? Cần đi bác sĩ không, em nói chuyện với anh đi, đừng làm anh sợ nhé?
Bạch Kính Thần hốt hoảng như đứa trẻ.
– Không đau, không đau chút nào, anh đừng đi được không?
– Không đi, anh tắm cho em.
Bạch Kính Thần chẳng ngờ hai người sẽ gặp lại nhau trong tình cảnh thế này.
Trên người cô đầy dấu vết, tất cả là do kẻ kia đã thô lỗ ghì chặt cô, thậm chí có vết rách da, trên làn da trắng xuất thiện những vết thương xấu xí.
Anh dịu dàng tắm giúp cô, ánh mắt tràn ngập thương xót.
Trong phòng tắm chỉ còn tiếng nước, không ai nói chuyện.
Một lát sau, Dư San San mở miệng trước.
– Nếu như… đêm nay… đêm nay chuyện đó xảy ra thật, thì anh sẽ nhìn em như thế nào?
Cô đã dùng tất cả dũng khí để hỏi câu này, khi vừa nói xong, mặt cô tái nhợt như tờ giấy trắng.
Dư San San ôm chặt lấy thân thể mình, mặc cho anh giúp cô lau sau lưng, cô dùng hai tay ôm chặt chân, móng tay đâm sâu vào thịt.
Lời này vừa nói ra, bầu không khí cũng như đông cứng lại, Bạch Kính Thần cũng ngừng tay.
Mình sẽ thấy thế nào?
– Anh sẽ lấy em.
Bạch Kính Thần không hề do dự đáp bốn chữ này.
Nước mắt Dư San San tuôn như vỡ đê, không thể nào ngừng.
Chẳng ngờ cô lại nghe được đáp án như vậy!
Anh ấy sẽ lấy mình!
– Vì sao?
Cô kìm nén tiếng khóc, chật vật hỏi.
Bạch Kính Thần cười khổ.
– Làm gì có nhiều vì sao như thế, anh yêu em nên sẽ chấp nhận mọi thứ thuộc về em, nên anh sẽ lấy em.
Dư San San nghe vậy thì cảm xúc thật rối loạn.
Tắm xong, anh bế cô về giường.
– Mai anh lại sang thăm, em nên ngủ đi.
– Đừng, ở lại với em đi!
Cô thấp thỏm nói, bóng đen kia còn ám ảnh khiến cô sợ hãi.
Bạch Kính Thần gật đầu đồng ý nhưng không ngủ cùng cô mà dọn đồ ra sofa bên ngoài.
Dư San San mím môi, không nói gì thêm. Thật ra cô biết Bạch Kính Thần đang chờ một lời khẳng định từ mình.
Anh cần cô, còn cô thì sao? Cô có đồng ý giao mình cho người đàn ông này không?
Một ngày Dư San San chưa đưa ra đáp án thì đến khi ấy Bạch Kính Thần vẫn sẽ không quá thân thiết, dù tình cảm của cả hai còn đó nhưng sẽ ít đi một phần tin tưởng.
Dư San San tin anh. Cô trợn tròn mắt một lúc lâu rồi chẳng biết đã ngủ từ lúc nào. Đến nửa đêm, Bạch Kính Thần lặng lẽ vào phòng một lần để xem cô có ngủ được hay không.
Khuôn mặt nhỏ vẫn tái nhợt, lông mi ướt nhẹp còn vương nước mắt, ngay cả gối đầu cũng đã ướt một mảng.
Xót xa vén tóc mai của Dư San San lên, bàn tay dịu dàng vuốt ve gương mặt cô, trong mắt là yêu thương vô vàn.
Bạch Kính Thần đắp lại chăn cho Dư San San rồi mới ra ngoài, người không ngủ đêm nay chính là anh.
Sáng hôm sau, Dư San San thấy trên bàn đã có đồ ăn sáng, trong bếp vẫn còn một người đang lúi húi.
Khi hai người bên nhau, Bạch Kính Thần thường xuyên xuống bếp. Anh là người khá gia trưởng, nấu cơm rửa bát đều biết làm nhưng cô phải làm cùng, nếu không anh nhất định cũng không làm nữa.
Vậy nên mỗi lần thấy anh xuống bếp, cô cũng sẽ cùng đi, dù không làm gì mà chỉ chờ ăn cũng được.
Dư San San vào bếp, ngửi thấy mùi sữa đậu nành thì nói:
– Đang xay sữa đậu nành à?
– Đậu sữa, vị sẽ ngon hơn, đánh răng rửa mặt đi, lát nữa rồi ăn.
– Vâng.
Cuộc đối thoại của hai người rất tự nhiên, không hề giống những người lâu ngày gặp lại, hơn nữa còn gặp phải một chuyện khó chịu vào tối qua.
Họ đều thích giả ngây.
Dư San San nhìn mình trong gương, có vẻ tiều tụy. Cô nhìn mình chằm chằm rồi chợt nhớ tới Catherine.
Nếu gặp lại, cô ta xin cô hãy thẳng thừng từ chối để anh hết hi vọng, cũng là để tác thành cho hạnh phúc của anh và Catherine.
Có muốn không? Tác hợp cho hạnh phúc của anh ư?
Cô im lặng. Đúng lúc này, giọng Bạch Kính Thần vang lên ngoài cửa:
– San San, em xong chưa? Xuống ăn cơm đi.
– Ừ, sắp rồi.
Cô vội đáp.
Rửa mặt xong, cô đã thấy trên bàn bày hai bộ đồ ăn, tất cả lại về như trước kia.
Lúc ăn cơm họ không nói gì, không khí khá nặng nề. Ăn xong, Bạch Kính Thần mới nói:
– Anh xin nghỉ cho em rồi.
Vậy có nghĩa là hôm nay hai người họ sẽ luôn ở bên nhau ư?
Có vài việc không thể trốn tránh được.
Dư San San làm như vô tình nói:
– Đúng rồi, Catherine đến tìm em đấy.
Bàn tay đang sắp xếp bát đũa của người đàn ông kia ngừng lại rồi lập tức trở lại bình thường, anh vẫn tiếp tục dọn dẹp:
– Cô ấy nói gì với em?
– Cô ấy nói hai người sẽ kết hôn, nếu anh tìm em thì em hãy thẳng thừng từ chối anh, như vậy anh sẽ về kết hôn.
– Ừ, đúng vậy, chỉ cần em từ chối một lần nữa, anh sẽ kết hôn. Đây là đáp án mà em muốn ư?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!