Nếu chỉ là ám ảnh quá khứ từ cha mẹ thì cũng nên kết thúc rồi.
Chẳng lẽ những gì anh làm còn chưa đủ ư?
Đến cùng phải làm thế nào mới đổi lại được một cuộc hôn nhân danh chính ngôn thuận từ Dư San San?
Có đôi khi, hôn nhân chỉ là một tờ giấy, một tờ cam kết mà thôi.
Lần trước, anh thật lòng cầu hôn, cô từ chối thẳng thừng.
Anh lại muốn khi ra ngoài cùng nhau có thể giới thiệu cô là vợ chứ không phải bạn gái.
Anh muốn danh chính ngôn thuận, anh không hiểu nổi Dư San San đang sợ hãi điều gì.
Dư San San nghe vậy thì cười:
– Được, em nói cho anh biết sự thật. Chuyện hôm qua anh thấy đấy, đó cũng là chuyện từng xảy ra với em, câu trả lời này anh hài lòng không? Đây chính là ác mộng của em!
Lời này khiến Bạch Kính Thần yên lặng, đôi mắt đen của anh nặng nề nhìn cô, nóng rực.
Dư San San như một tiếng sấm vang rền trong đầu, khiến anh mãi cũng không phản ứng được.
Cô nhìn thẳng vào anh, để lộ ra vết sẹo máu me đầm đìa như vậy, trái tim cô cũng đau thắt, đến cả thở cũng khó khăn.
– Vậy nên em sẽ không kết hôn với anh, em sẽ không kết hôn với bất cứ ai hết, anh hiểu chưa? Bạch Kính Thần, anh luôn biết em nhẫn tâm, em cũng không thay đổi quyết định của mình. Anh nói em đùa bỡn anh nhiều năm cũng được, lừa gạt anh cũng không sao, chúng ta kết thúc ở đây đi, cảm ơn anh đã cứu em tối qua. Em chúc anh và Catherine hạnh phúc mỹ mãn.
Bạch Kính Thần siết chặt nắm đấm, nhếch miệng cười nhạo:
– Từ trước tới nay, vấn đề là ở anh, là anh không tốt, không đủ sức để hóa giải nỗi sợ của em, không lấy được tin tưởng của em. Vấn đề ban đầu không nằm ở anh, mà là ở em. Thôi, hôm nay anh hiểu rồi, anh cũng biết phải làm sao rồi.
Anh cầm áo khoác, quay người bỏ đi.
Dư San San bình tĩnh đứng đó nhìn anh đi xa.
Rất muốn gọi anh quay lại nhưng đôi môi cứ mím chặt mãi, lời nói cũng không thốt ra được.
Cô muốn khóc nhưng cũng chẳng thể phát ra âm thanh.
Bạch Kính Thần đi xuống dưới, vô tình nhìn thấy Catherine đang nghiêng người dựa vào cầu thang. Thấy vẻ mặt anh u ám bước tới, lập tức hiểu rõ anh đã thua trong lần cá cược này.
Catherine không nói gì mà chỉ bước về phía trước, ở ngã rẽ có một quán đồ Tây.
Cô ta gọi cho Bạch Kính Thần một ly cafe đắng nhất, tin rằng nó là thứ phù hợp với tâm trạng anh lúc này.
Thật ra Catherine đã tìm thấy anh từ lâu, còn cố ý làm vậy chỉ vì lần cá cược giữa họ.
Nếu Dư San San lại từ chối anh một lần nữa thì anh sẽ hết hi vọng, quay về Anh quốc, thế nhưng không phải để cưới Catherine.
Giờ đây, hôn nhân của anh là do tự anh làm chủ, không có bất cứ ai uy hiếp được.
Biết anh một đêm không về, nơi duy nhất có thể ở lại chính là nhà của Dư San San, vậy nên Catherine đã chờ ở đó từ sớm.
– Anh thua rồi.
Cô ta nhấp một ngụm cappuccino, cảm giác ngọt ngào lập tức tràn trong khoang miệng.
Bạch Kính Thần không phủ nhận, anh gật đầu:
– Đúng, thua rồi, vẫn như trước, thua đến thảm hại, thất bại đến thảm hại. Xem ra khi trước anh chia tay quá nhiều cô gái nên bây giờ phải gặp báo ứng.
– Vậy thì thế nào? Muốn về cùng em không?
– Xin lỗi.
Anh đáp.
Catherine không bất ngờ với câu trả lời này, cũng không thẹn quá thành giận mà chỉ lấy một tấm vé máy bay ra.
– Em bay mười giờ sáng, muốn tiễn không?
– Tất nhiên rồi.
Bạch Kính Thần rất cảm kích vì Catherine không ép buộc mình, lòng cô gái này anh cũng hiểu nhưng trái tim anh đã dành trọn cho một người, không thể chứa nổi bất cứ ai nữa.
Một quãng đường dài trầm mặc, anh đưa Catherine tới sân bay, họ tới sớm nửa tiếng để làm thủ tục rồi vào phòng chờ.
Trước khi vào phòng chờ, Catherine ôm chặt Bạch Kính Thần:
– Em sẽ ở Anh chờ anh về, nếu cô ấy vẫn không cần anh thì hãy về tìm em, có em cần anh.
– Anh không về đâu, dù có về cũng sẽ có cô ấy theo cùng.
Câu này đã dập tắt mọi hi vọng của Catherine.
Nghe vậy, cô ta chỉ có thể cười cay đắng. Trước kia, Bạch Kính Thần là một lãng tử, lời nào cũng có thể đùa, rất ngả ngớn, chẳng biết đã có bao nhiêu người con gái sa vào tay anh rồi.
Anh vượt qua vạn bụi hoa mà không dính lấy một phiến lá, lời tình xưa nay chưa bao giờ là thật.
Nhưng Catherine là một ngoại lệ, anh nghiêm túc. Cũng đã sớm loại bỏ cô ta khỏi mục tiêu của mình.
Vì thế nên Catherine gần như không nảy sinh bất cứ hi vọng viển vông nào với Bạch Kính Thần, dù cho cha mẹ hai bên có cố gắng tác hợp thế nào đi nữa, cô ta vẫn biết rằng hai người họ không có khả năng.
Vì Bạch Kính Thần không yêu mình.
Đôi khi cô hi vọng anh có thể cho mình một lời nói dối, dù là lời tâm tình sáo rỗng đến đâu, cô ta cũng nguyện tin.
Vì khi yêu, phụ nữ luôn rất ngây thơ và ngốc nghếch, họ sẽ tình nguyện tin lời đàn ông nói.
Nhưng Bạch Kính Thần chưa bao giờ cho Catherine cơ hội, anh luôn cắt đứt mọi hi vọng của cô ta. Có đôi khi anh là kẻ đa tình nhưng cũng rất tuyệt tình.
Catherine lau nước mắt, không muốn anh thấy mình khốn khổ lúc chia tay.
Cô ta vỗ vai anh, nói:
– Em đi đây, chúc anh thuận lợi.
– Em cũng chú ý an toàn, đến nơi thì gọi cho anh.
– Không.
Catherine lùi lại một bước rồi mỉm cười:
– Bạch Kính Thần, nếu đã không thể làm người yêu, vậy chúng ta cũng không cần làm bạn, kết thúc đi.
Bạch Kính Thần yên lặng rồi cười:
– Được, nếu em thấy như thế sẽ thoải mái hơn thì chúng ta sẽ không còn bất cứ quan hệ nào nữa mà chỉ là những người xa lạ thôi.
Catherine nghe vậy thì đau vô cùng.
Thật ra, khi nói những lời này, cô ta mong mình sẽ nhận được một lời phủ định. Nhưng anh lại cười đồng ý.
Đàn ông hiểu rất rõ về phụ nữ nhưng cũng phải tùy đối tượng, chỉ có người yêu của cô mới có thể hiểu cô, còn những kẻ không yêu cô, vĩnh viễn anh ta sẽ không hiểu nổi ẩn ý trong lời cô nói.
Catherine cười gượng:
– Ừ, vậy làm người xa lạ đi, tạm biệt, cũng là vĩnh biệt.
– Chú ý an toàn.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!