Dư San San ngồi một mình trong nhà. Từ lúc Bạch Kính Thần bỏ đi, cô cứ ngơ ngác ngồi trên ghế, nhìn đống bát đĩa còn chưa kịp dọn xong.
Điện thoại reo, là Lâm Đông Lục.
Cô nghe máy, từ phía đầu dây bên kia, Lâm Đông Lục hỏi:
– Đang bận à?
– Không, anh ấy đi rồi.
Nghe vậy, Lâm Đông Lục yên lặng.
Anh cứ nghĩ Bạch Kính Thần gọi điện xin cho Dư San San nghỉ nghĩa là hai người họ đã làm hòa như xưa, sáng sớm của cặp tình nhân sẽ ngọt ngào lắm, chẳng ngờ lại nghe được đáp án này.
‘Anh ấy đi rồi.’
Có phải ý là cô đã từ chối Bạch Kính Thần một lần nữa không?
Anh cười khổ:
– San San à, làm tổn thương người khác như vậy mà không thấy tội lỗi sao? Người ngoài như tôi cũng sắp không nhịn được rồi đây.
– Tôi kể… tôi kể chuyện năm xưa ra, nguyên nhân không phải ở anh ấy mà là ở tôi, anh ấy đi rồi, về Anh kết hôn với người ta, đây là kết thúc tốt nhất mà tôi có thể nghĩ tới.
– Cô thực sự không để cho mình đường lùi à?
Lâm Đông Lục kinh ngạc.
– Đường tôi đi chưa bao giờ có đường lùi cả.
Cô hít sâu, thản nhiên đáp, giọng nói buồn bã.
Lâm Đông Lục nói:
– Tôi biết rồi, chuyện tình cảm của cô tôi sẽ không can thiệp thêm, có gì cần hỗ trợ tôi cũng sẽ không từ chối. Cô cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, không có việc gì nữa thì tôi cúp máy.
– Ừ, cảm ơn đã quan tâm.
– Nên mà.
Cúp máy xong, Dư San San cũng hồi thần lại, cô bắt đầu ngồi trên salon, xem TV.
Nhưng trên đó chiếu gì cô lại không hề hay biết.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Dư San San khá ngạc nhiên.
Vì lúc này đang là giờ làm việc, Nhạc Yên Nhi sẽ không tới, cô không nghĩ ra ai sẽ tới đây cả.
– Ai thế?
Cô cảnh giác hỏi, dù sao tối qua đã xảy ra chuyện như vậy, cô vẫn còn hoảng sợ.
Ngoài cửa là giọng nói quen thuộc, trầm như tiếng đàn violin.
Bạch Kính Thần.
Cô bàng hoàng, mãi vẫn không nói thành lời được.
Dư San San nghĩ mình đang mơ, anh đã đi rồi mà? Vì sao còn quay về? Hơn nữa, Bạch Kính Thần có chìa khóa nhà cô, anh không cần cô mở cửa.
Cô đứng sững ở đó, không nói lời nào. Dư San San nghĩ đây chỉ là ảo ảnh.
Đúng lúc này, Bạch Kính Thần lại nói:
– Anh mua nhiều đồ lắm, không rảnh tay mở cửa nữa, em ra mở cho anh với!
Là anh, đúng là anh rồi!
Cô kích động không kịp đi giày, cũng chẳng biết tâm tình mình lúc này là gì nữa.
Dư San San vội mở cửa, thấy người đàn ông phong thái hiên ngang kia đang xách túi lớn túi nhỏ đựng nguyên liệu nấu ăn, tươi cười đứng ở cửa ra vào.
– Bạch Kính Thần?
Cô thì thào gọi tên anh.
Anh chỉ cười:
– Anh đây.
Vì một lời đáp với hai chữ ngắn ngủi, nước mắt Dư San San rơi như mưa.
Bạch Kính Thần thấy thế thì nhíu mày, đặt đồ đạc trong tay xuống, tới gần giúp cô lau nước mắt.
– Anh biết là em vui khi thấy anh nhưng cũng không cần đến mức khóc sướt mướt thế đâu, anh đau lòng đấy.
– Anh… sao anh lại quay lại?
Cô nhìn anh chằm chằm, trong đôi mắt mông lung vì nước mắt chỉ còn lại duy nhất gương mặt kia.
Anh đau lòng nâng mặt cô lên, lau hết nước mắt, lòng bàn tay ấm áp của ôm lấy khuôn mặt cô.
Bạch Kính Thần cười:
– Vì sáng nay, lúc nấu bữa sáng cho em mới thấy tủ lạnh trống rỗng rồi, sợ em đói nên anh đi mua ít đồ về.
– Rõ ràng là anh đi rồi mà… Em đã nói rồi…
– Nếu em không quên được bóng tối kia, vậy chúng ta không kết hôn, cả đời em không quên thì cả đời không kết hôn. Chúng ta cứ yêu cả một đời thôi!
Yêu cả một đời…
Đây là quyết định của anh ư?
Dư San San lắc đầu:
– Vì sao lại phải dung túng em như thế? Anh nên rời khỏi em, hận em, khi thấy em sẽ tát em một cái thật mạnh…
Cô chưa nói hết, anh đã ngắt lời, nghiêm túc gật đầu:
– Anh cũng nghĩ tới những gì em nói rồi, đúng là em khiến người ta hận đến nghiến răng, cũng khiến người ta muốn đánh em mắng em, nhưng biết làm thế nào bây giờ? Anh không nỡ! Từ nay về sau, anh sẽ không ép em kết hôn, chúng ta cứ sống với nhau thế thôi, được không?
– Không hối hận à? Anh không thể kết hôn… cũng có thể không có con đấy…
Cô run run nói, chủ yếu nhất là không thể có con!
Bạch Kính Thần không nghe ra ẩn ý của cô, anh chỉ cười:
– Được rồi, anh chịu mà, coi như trong số mệnh của anh không có đi.
Ai bảo anh gặp Dư San San?
Ai bảo anh yêu say đắm như thế?
Cô là thuốc của anh, là thuốc độc cũng là thuốc giải.
Cô có thể hóa giả nhung nhớ hàng đêm, tưởng niệm mỗi ngày, cũng có thể là độc làm cho anh thương tích khắp người.
Nếu đây là mệnh thì anh xin nhận.
– Được rồi, muộn rồi đấy, anh nấu cơm cho em. Em vào đây phụ anh đi, đừng tưởng em khóc là có thể lười biếng!
Anh cưng chiều nhéo mũi cô rồi dắt tay cô vào bếp, sau đó cất đồ ăn vào tủ lạnh.
Tủ lạnh trống rỗng được lấp đầy, ngôi nhà cũng trở nên có sức sống hơn.
Thật ra Bạch Kính Thần nấu cơm thì Dư San San không phải làm gì cả, nhưng cô không được chơi điện thoại, không được làm việc mà chỉ được nhìn anh, phải đảm bảo cô sẽ ở nơi anh vừa quay đầu sẽ nhìn thấy ngay.
Cô rửa rau, nhìn khuôn mặt anh tuấn bên cạnh đang chìm trong ánh nắng như được phủ một lớp men đẹp mắt.
Đôi mày kiếm, nét mặt sâu, sống mũi cao và đôi môi mỏng.
Anh đẹp và tràn ngập sức sống, người lần đầu gặp anh sẽ có thể bị đôi môi với nụ cười trêu tức kia làm mê đảo. Bạch Kính Thần có một đôi mắt đào hoa, không phải là đen trắng phân minh, ánh mắt của anh như say mà lại không phải say, khiến cho người ta cảm thấy mông lung khó đoán.
Nụ cười của anh cũng khó đoán thật giả, nhưng nó luôn rạng rỡ khiến người ta không cầm lòng được.
Dư San San thích nhìn anh cười, đôi mắt ẩn tình như gió xuân tháng ba, như sợi bông tháng tư.
Cô nhìn chăm chú đến nỗi quên đóng vòi nước làm nước chảy tràn qua bồn, Bạch Kính Thần thấy thế thì vội đóng vòi lại, quay sang nhìn cô, nói:
– Em nghĩ gĩ mà thất thần thế?
– Nghĩ đến anh.
Cô thành thật trả lời.
Bầu không khí yên lặng, cuối cùng, anh cười trước.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!