Cơm nước xong xuôi, Dư San San và Bạch Kính Thần không định ở lại lâu hơn, bọn họ cần có thời gian để đón nhận tin vui.
Trên xe, không khí có chút căng thẳng.
Dư San San định mở lời nhiều lần nhưng chẳng biết phải nói gì. Cuối cùng, cô vẫn hít sâu, nói:
– Bạch Kính Thần, chúng ta…
Chưa dứt lời, xe đã đột ngột dừng lại, cô bất ngờ chúi người về phía trước, cũng may có dây an toàn, Dư San San lại đổ ra sau theo quán tính.
Chưa kịp phản ứng lại thì Bạch Kính Thần đã hôn cô.
Từng chút từng chút, dần bao phủ hoàn toàn lấy cô.
Nụ hôn này rất lâu, nó khiến cô ngạt thở, khiến đầu óc cô trống rỗng.
Dư San San dần nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt rơi.
Một lúc lâu sau, hai người mới tách ra, đôi môi quyến rũ của Dư San San cũng hơi sưng đỏ.
Cả hai đều đang thở dốc, trong xe chỉ còn quanh quẩn tiếng thở của họ.
Ánh mắt Bạch Kính Thần sáng rực, anh nhìn chăm chú vào Dư San San như muốn trút hết cảm xúc đau đớn của mình.
– Không cần nói xin lỗi, anh không muốn nghe. Em cho anh thứ gì anh cũng thấy như nhặt được báu vật, thứ em không cho anh cũng không ép buộc, anh chỉ muốn em ở bên anh, chỉ thế thôi, mọi thứ đều không quan trọng.
– Thật ư? Mọi thứ đều không quan trọng?
Dư San San chớp đôi mắt ngập nước, nhìn anh.
Nói thì nhẹ nhàng vậy chứ trong lòng có thật sự coi là không quan trọng không?
Anh nhìn đôi mắt ướt kia, có cảm giác như trong ngực bị một tảng đá đè nặng khiến bản thân ngạt thở.
Bạch Kính Thần ôm Dư San San vào lòng, ngửi mùi tóc cô là đủ để thấy lòng mình bình tĩnh lại.
– Em là cả thế giới của anh rồi, bây giờ anh chỉ cần em thôi.
Dư San San khóc không thành tiếng, nói không thành lời, bàn tay đang rũ xuống cũng nâng lên ôm chặt anh.
Lúc này, họ là hai con nhím lộ bụng sưởi ấm cho nhau, sưởi ấm trái tim nhau.
Họ dùng cách thức vụng về nhất để an ủi lẫn nhau.
Yêu là yêu thôi, không có đạo lý gì cả, chỉ dốc hết lòng mà yêu.
Hai người về nhà, họ ôm nhau ngủ như ôm toàn thế giới.
Hôm sau, họ lại giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bạch Kính Thần đưa Dư San San đi làm, buổi trưa cùng ăn cơm, tối lại cùng về nhà. Cặp tình nhân ngọt ngào nhất cũng chỉ như vậy mà thôi.
Có người nói ngày ngày dính với nhau, không có thời gian cá nhân, như vậy sẽ rất khó chịu. Dù gì thì chẳng ai có thể coi người kia như trung tâm duy nhất trong cuộc đời mình.
Nhưng hai người lại rất vui vẻ bên nhau, bởi lẽ cả hai đều có cả đống “án cũ”, vậy nên bây giờ gặp được nhau, họ mới cảm thấy trân trọng.
Buổi sáng, lễ tân gọi điện thoại lên nói có người tìm Dư San San, đó là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, tự xưng là cha cô.
Dư San San nghe vậy thì ngừng thở, cô im lặng một lúc mới trả lời.
Vừa ra khỏi thang máy đã thấy một người đàn ông đang đi đi lại lại trước sảnh. Người này hơn năm mươi, lưng đã hơi còng, vì uống rượu và hút thuốc thời gian dài nên cơ thể tỏa ra mùi khó chịu. Nếu không nể mặt cô, có lẽ bảo vệ đã đuổi người từ lâu rồi.
Dư San San thấy lạ, người cha chẳng bao giờ quan tâm tới mình sao lại đến đây?
Cô bước tới, nói:
– Ra ngoài nói chuyện đi.
Người kia không lên tiếng mà chỉ đi theo sát cô, ra tới cửa, ông ta mới nói:
– San San, ba chưa ăn sáng.
Dư San San đành dẫn ông ta tới cửa hàng, gọi chút đồ ăn sáng.
Dù là ăn sáng nhưng ông ta cũng gọi một bình rượu trắng. Nghĩ kỹ thì cô có tửu lượng tốt hẳn là nhờ người cha này.
Dư Thành Quốc ăn uống no đủ rồi mới đi vào chuyện chính:
– Người đàn bà kia muốn đòi quyền nuôi con.
– Ồ? Rồi sao?
Cô khoanh tay trước ngực, hai chân vắt chéo, hờ hững hỏi.
Chẳng ngờ mình lại thành bánh trái thơm ngon thế này, trước kia họ đùn đẩy nhau, vậy mà giờ lại bắt đầu trân trọng.
– Ba không đồng ý, mụ ta nói mụ ta trả tiền học cho con nên theo lý thuyết, bây giờ mụ ta phải được báo đáp, phải có phí phụng dưỡng.
Dư Thành Quốc uống một ngụm rượu, gương mặt đỏ lên, nhắc tới Đổng Tuệ, ông ta lộ rõ vẻ căm hận.
– Rồi sao nữa?
– Ba đánh mụ ta, mụ ta đòi kiện. Mụ ta nói con cho mụ một trăm vạn, sao con phải cho? Khi con bé mụ ta đối xử với con thế nào, con quên rồi à? Mụ với đứa con trai kia nên chết đi!
Dư Thành Quốc hung tợn nói.
– Ba, dù gì tôi cũng là con bà ấy, hai người ly hôn cũng vẫn thế thôi, tôi có nghĩa vụ cấp phí phụng dưỡng, việc này có gì sai đâu?
– Con là do ba nuôi!
Dư Thành Quốc uống rượu, ông ta quát lên khá lớn.
Dư San San cười lạnh:
– Ngại quá, tôi được bà nội nuôi lớn, chẳng có liên quan quái gì đến các người, cho bà ấy một trăm vạn đã đủ phí phụng dưỡng rồi, mỗi tháng tôi vẫn gửi cho ông một vạn là được.
– Một vạn? Mày đuổi ăn xin à? Mày tiện tay đã cho mụ ta cả trăm vạn, vì sao đến lượt tao lại chỉ một vạn? Mày cho mụ bao nhiêu thì phải cho tao bấy nhiêu, trước khi mày bị mụ ép khô thì tao ra tay trước còn hơn.
Dư San San nghe thế thì cười nhạo.
Có đôi khi cô không tin nổi da mặt người lại dày được tới vậy.
Còn vô liêm sỉ mà nói được thế nữa.
Khi trước chẳng ai cần cô, chỉ có bà nội nuôi cô, ở bên cô.
bây giờ cô kiếm được tiền thì ai cũng chạy tới, bắt đầu tranh giành người con gái này.
Tình thân quả là mỏng manh.
– Vậy ông muốn bao nhiêu?
– Phải nhiều hơn mụ!
Dư Thành Quốc nghiến răng, hoàn toàn không quan tâm con gái mình sống hay chết.
Dư San San không từ chối, cô gật đầu:
– Được, chúng ta làm theo luật đi. Tôi rời nhà tay trắng, tôi sẽ đưa hết một trăm năm mươi vạn mà tôi có cho ông, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ cha con, ông để tôi chuyển khẩu ra riêng, về sau tôi sẽ không cho bất cứ ai tiền phụng dưỡng nữa. Một trăm vạn là đủ cho ông sống nhiều năm rồi! Tiền của tôi đã cho ông hết, bà ta cũng không thể đòi được nữa, kết quả như thế hài lòng rồi chứ?
Cô dứt lời, Dư Thành Quốc yên lặng.
Dư San San tin là với tính cách của ông ta, chắc chắn Dư Thành Quốc sẽ đồng ý, chẳng qua ông ta do dự là vì tính xem mình có thiệt không thôi.
Cuối cùng, ông ta ngẩng lên, hỏi:
– Vậy nhà của bà nội đâu?
Ôi, quả nhiên!
– Nhà mà cũng đưa cho ông thì có phải ông muốn tôi ngủ ngoài đường không?
Dư San San mỉa mai.
– Vậy được, mày viết phiếu nợ đi, nhà trị giá bao nhiêu thì mày đưa tao bấy nhiêu, đưa theo từng tháng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!