Sân bay.
Bạch Kính Thần đi sau Diệp Quân Nghi, tới điểm soát vé anh quay đầu nhìn lại phía sau, dù biết Dư San San sẽ không xuất hiện nhưng vẫn không kìm được mong chờ… Như cỏ dại điên cuồng mọc lên khắp toàn thân, nhưng cuối cùng vẫn bị triệt tiêu bằng một chậu nước lạnh, Diệp Quân Nghi nhíu mày lên tiếng:
– Con đừng chờ nữa Kính Thần! Dù ta không xuất hiện thì con và cô ta cũng không thể lâu bền được!
– Con biết, cô ấy nói nếu một năm sau vẫn không thể có thai sẽ chia tay với con, giờ cũng chỉ là đau khổ đến sớm hơn một chút mà thôi.
– Thế mà con vẫn còn nhớ nhung cô ta sao?
– Nhưng… cô ấy nợ con mười một tháng hạnh phúc.
Bạch Kính Thần nở một nụ cười đắng chát, mười một tháng hạnh phúc…
Làm sao có thể bù đắp đây?
– Đi thôi! Cô ta không đến đâu!
Bà kéo mạnh Bạch Kính Thần đi qua cửa soát vé, anh chậm rãi thu hồi tầm mắt, sau đó bước đi không hề ngoái lại thêm một lần.
Đợi khi Bạch Kính Thần vừa trở về thì lập tức tin nhà họ Bạch kết thông gia với gia tộc Morton đã truyền ra. Dạ Đình Sâm nhận được thiếp mời cũng không kinh ngạc cho lắm, chuyện lớn thế này sợ là không giấu Nhạc Yên Nhi được nên cuối cùng hắn vẫn nói thật với cô:
– Yên Nhi này, anh có chuyện muốn nói với em.
Hắn ra ngoài ban công, nơi Nhạc Yên Nhi đang vừa sưởi nắng vừa đọc sách cho bà bầu, nghe thế cô ngước lên nhìn chồng mình rồi hỏi:
– Sao thế anh?
– Bạch Kính Thần sắp kết hôn.
– Gì cơ? Sao lại nhanh thế?
Nhạc Yên Nhi khó nén kinh ngạc, mới hai ngày mà sao đã kết hôn rồi?
– Bạch Kính Thần đâu, em phải gặp anh ta. Mọi chuyện đều do mẹ anh ta gây ra hết, không thể để San San chịu hết ấm ức thế được!
– Hôm qua Bạch Kính Thần đã lên máy bay về nước rồi, giờ thiếp mời cũng đã gửi đi, một tuần sau sẽ tổ chức hôn lễ.
– Sao lại thành ra thế này? Em phải đi hỏi San San xem rốt cuộc đã có chuyện gì mới được?
– Để anh đi với em.
Lúc hai người tới Truyền thông Quảng Thịnh gặp Dư San San thì thấy cô rất bình tĩnh chìa thiếp mời của mình ra:
– Cậu… định tham dự hôn lễ này à?
– Ừ, nếu đã được mời thì tớ sẽ đi.
Dư San San thờ ơ đáp lại.
– Cậu điên đấy à! Còn thấy hành hạ mình chưa đủ phải không?
– Thiếp mời này có lẽ cũng là ý của Bạch Kính Thần.
Đây là do tự tay anh gửi đến, hơn nữa một tuần sau mới tổ chức lễ thành hôn cũng vừa hay là lúc tay cô được cắt chỉ, có lẽ anh cũng đang chờ cô tới tham dự.
– Cậu…
Nhạc Yên Nhi tức đến nghẹn lời:
– Tớ nói gì cũng chẳng ngăn được cậu phải không? Nếu thế tùy cậu, dù sao người khổ sở cũng là cậu chứ chẳng phải tớ!
Nhạc Yên Nhi tức tối kéo tay Dạ Đình Sâm bỏ đi, nhưng không ngờ lúc ra cửa lại đụng mặt Bạch Nhược Mai, chỉ là lúc này cô không có tâm trạng chào hỏi cô ta. Nhìn cô hùng hổ bỏ đi thế làm cô ta cứ ngây ra:
– Tiểu Dạ?
Cô ta thì thào:
– Họ tới tìm cậu làm gì thế San San?
– Không có gì đâu, mà sao cậu lại tới đây?
– Tới với Đông Lục định đi du lịch, sợ là không về kịp nên định hỏi hôn lễ của cậu sẽ tổ chức lúc nào để chuẩn bị quà trước ấy mà.
Bạch Nhược Mai vui vẻ hỏi về hôn lễ của cô…
Giờ nghe thấy hai từ này không biết sao lại cảm thấy đúng là nực cười.
– Tớ vẫn chưa chọn được ngày, khi nào chắc chắn sẽ gọi báo cho cậu sau nhé. Mà hai người bao giờ thì đi thế?
– Nhanh thôi, khoảng trong một hai hôm nữa, điểm dừng đầu tiên là đảo Bali đấy.
– Ừ, lúc đó tớ sẽ đến tiễn hai người.
Cô không hiểu sao mình không kết hôn nữa nhưng Lâm Đông Lục vẫn muốn đưa Bạch Nhược Mai đi du lịch. Mới hôm trước anh ta còn mắng cô một trận nên giờ cô cũng không dám hỏi lý do. Khi họ đi tay cô cũng đã hồi phục, nhưng lòng bàn tay vẫn có một vết sẹo khá lớn.
Lúc tiễn họ ra sân bay Lâm Đông Lục cứ nhìn cô muốn nói lại thôi, cuối cùng anh chỉ bảo:
– Tự chăm sóc mình nhé.
– Cảm ơn anh, hai người đi đường bình an.
Tiễn họ lên máy bay xong cô bỗng có cảm giác thật trống rỗng, dù xung quanh nhiều người đi qua đi lại đến thế nhưng cô vẫn cảm thấy thật cô đơn. Khi Bạch Kính Thần bỏ đi đến Nhạc Yên Nhi cũng giận cô rồi, giờ cả Lâm Đông Lục và Bạch Nhược Mai cũng đi nốt.
Thế này chính là cảm giác tứ cố vô thân đi. Có lẽ đó là sự bất lực khi đứng giữa biển người mênh mông mà không thể tìm lại được ý nghĩa sinh tồn.
Sau khi tiễn người xong cô thất thểu trở về, không ngờ lại thấy Đổng Tuệ đã chờ mình ở cửa, cô không có sức cãi vã với bà ta nữa, đành mở cửa để bà ta vào trong nhà. Vừa vào bà ta đã dáo dác nhìn một vòng, không thấy Bạch Kính Thần đâu thì kinh ngạc thốt lên:
– Này… Cậu Bạch đâu rồi?
– Không phải bà tới tìm tôi à? Hỏi anh ta làm gì?
Đổng Tuệ ngại ngùng cười, thật ra bà ta đã mò đến Khoa học kỹ thuật Hiện Đại nhưng lễ tân không cho bà ta vào, thế nên mới đến đây thử vận may. Con gái mình đã trắng tay rồi nên muốn vòi tiền chỉ có thể tìm Bạch Kính Thần, giờ không thấy người đâu cũng vừa hay là lúc khuyên nhủ Dư San San mau chóng kết hôn, mau chóng bắt giữ lấy trái tim Bạch Kính Thần. Như thế cũng tiện cho bà ta vòi thêm tiền từ anh. Chẳng lẽ con rể còn có thể không nể mặt mẹ vợ chắc?
Bà ta ngồi xuống salon, định nắm tay con gái khuyên nhủ nhưng lại bị Dư San San lạnh lùng né tránh, sắc mặt xa lạ của cô khiến bà ta có chút chột dạ, cuối cùng chỉ có thể gượng cười mở miệng:
– Mẹ đến không có ý gì khác đâu, chỉ là chuyện của em trai con đã giải quyết xong nên muốn cảm ơn con một tiếng thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!