– Tối nay ta mời Catherine ở lại dùng bữa rồi. Hai đứa nói chuyện với nhau một lát đi, ta xuống bếp xem chuẩn bị tới đâu rồi.
– Vâng.
Bạch Kính Thần đáp sau đó hỏi người bên cạnh:
– Em muốn ăn hoa quả không? Anh có thể gọt cho em.
Catherine còn chưa thích ứng với thái độ dịu dàng thế này, cô ta sững sờ nhìn Bạch Kính Thần, anh khẽ gõ lên trán cô ta, nhưng vừa làm xong đã thấy tay chân cứng ngắc, bởi chuyện này anh vẫn thường xuyên làm với Dư San San. Bạch Kính Thần vẫn cố gượng cười rồi nói:
– Ngẩn người gì thế, anh đang nói chuyện với em đấy.
– Trước đây anh chưa bao giờ dịu dàng với em thế này mà lúc nào cũng rất xa cách… anh nói bạn bè không thể yêu nhau được.
Cô ta dè dặt trả lời, sợ mình nói gì khiến anh kích động.
– Không thể yêu nhau nhưng có thể trở thành vợ chồng, trước đây anh cũng quá mức lạnh nhạt với em, nhưng giờ anh đã biết ai mới tốt với mình, ai mới thích hợp với mình nhất. Người vợ hoàn hảo của anh chỉ có thể là em.
Cô ta nghe xong mới thấy an tâm, vội vã tiến lên ôm chặt lấy người đối diện:
– Kính Thần… Không phải em đang mơ đúng không, tất cả đều là sự thật…
Dứt lời thậm chí nước mắt hạnh phúc đã tràn mi, Bạch Kính Thần cứng đờ người, phản ứng đầu tiên không phải an ủi người con gái này mà chỉ nghĩ không biết nên làm gì tiếp đây, ngoài Dư San San ra đã rất lâu anh không ôm ấp bất kỳ một cô gái nào khác.
Giờ đột ngột tiếp xúc với người khác anh bỗng lại nhớ tới Dư San San, thậm chí cảm thấy có lỗi với cô, đúng là nực cười mà. Cô mới là người có lỗi với anh trước, sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi anh mới chậm rãi giơ tay vỗ nhẹ lưng Catherine rồi nói:
– Mọi chuyện đều là thật, em không cần nghĩ quá nhiều đâu.
– Vâng! Lần này anh sẽ không rời bỏ em phải không Kính Thần?
Cô ta trông mong nhìn người đối diện, từ ánh mắt rực sáng ấy anh như thấy được chính bản thân mình, cũng từng khẩn cầu tha thiết, từng lo lắng không biết lúc nào mình sẽ bị người kia vứt bỏ. Cảm giác bị bỏ rơi có bao nhiêu đau đớn anh là người rõ ràng nhất thế nên lần này anh chủ động cho cô ta một cái ôm thật chặt:
– Yên tâm, sẽ không vứt bỏ em.
Catherine đã nghẹn ngào không nói lên lời.
Lúc Diệp Quân Nghi từ phòng bếp đi ra thấy cảnh này cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi thấy thoải mái hơn nhiều.
Trong bữa cơm người một nhà cùng ngồi quây quần trên bàn ăn, Bạch Chấn Dương ngồi chính giữa lên tiếng một cách nghiêm trang:
– Ngày mai là hôn lễ của con và Catherine, có rất nhiều khách khứa là bạn của ta, thế nên con không được làm ta mất mặt, rõ chưa?
– Vâng thưa phụ thân.
Nghe hai cha con nói chuyện Diệp Quân Nghi không kìm được mà lườm chồng mình một cái:
– Catherine cũng đang ở đây, sao không chờ ăn xong rồi nói sau?
– Ăn xong tôi còn có việc, không có thời gian nói chuyện với mọi người.
Bạch Chấn Dương nghiêm túc đáp, dù đang ở nhà nhưng quần áo vẫn chỉnh tề như khi đi bàn bạc chuyện làm ăn, Diệp Quân Nghi không buồn nói với ông ta nữa mà quay sang hỏi Catherine:
– Nhà bác là thế đấy, sau khi hai đứa kết hôn có thể dọn ra ngoài sống, đến cuối tuần lại về thăm chúng ta là được rồi, thế nên con đừng lo gì hết.
– Không sao ạ, cảm ơn bác gái đã quan tâm.
– Đúng là đứa trẻ ngoan, con dùng đồ ăn Trung Quốc có quen không?
Thấy Catherine gật đầu bà mới trừng mắt với con trai mình:
– Sao con không gắp đồ ăn cho con bé để nó ăn thêm một chút, hai đứa sắp lấy nhau rồi đấy.
Bạch Kính Thần nghe lời gắp đồ cho cô ta nhưng trong lòng thì vô cùng khó chịu, rất không muốn, rất ghét, nếu Dư San San ở đây sẽ cảm thấy thế nào…
Tại sao trong đầu toàn là bóng hình người ấy? Vì sao!
Bạch Kính Thần đột ngột hạ đũa khiến không khí trên bàn ăn trở nên quái dị, ngoài Bạch Chấn Dương vẫn chẳng hề quan tâm thì Diệp Quân Nghi và Catherine lập tức quay sang nhìn anh, Bạch Kính Thần gượng gạo lên tiếng:
– Con hơi mệt nên về phòng nghỉ trước đây.
Nói xong anh lập tức đứng phắt dậy, Catherine lo lắng nhìn sang Diệp Quân Nghi, còn bà thì nhíu mày trông theo bóng Bạch Kính Thần trở về phòng.
Lòng anh cứ day dứt khó chịu mãi, thậm chí nắm tay đấm mạnh vào tường mà cũng không cảm thấy đau, chỉ có trái tim khó chịu đến không thở nổi. Anh sắp lấy vợ, cô dâu của anh là người mấy ngày đêm liền ở bên chăm sóc, tình nghĩa này không phải anh không nhận ra, thế nhưng… từ sâu trong lòng anh lại muốn một người khác xuất hiện thay thế!
Nhất định vì quá hận thế nên bản thân mới như đang phát điên thế này, trong đầu đầy ngập hình ảnh cô khiến anh phẫn nộ cầm chìa khóa xe rồi bỏ ra ngoài, không đi qua phòng ăn nên không ai biết anh đã đi từ bao giờ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!