– Xin người tác thành cho con đấy mẫu thân, con thật sự rất yêu cô ấy, trước kia con chưa từng nghĩ đến chuyện lấy vợ nhưng từ khi quen cô ấy con lại chưa từng nghĩ sẽ lấy ai khác! Xin người tác thành cho chúng con!
Diệp Quân Nghi quay đầu đi, không đành lòng nhìn vào khuôn mặt cương quyết kia nữa.
Bà hít sâu một hơi rồi cố nén khóc lên tiếng:
– Được rồi! Con đã ép ta thế thì ta không thể không đồng ý với con được nữa, thế nhưng ta cũng có điều kiện.
– Điều kiện gì ạ?
– Ta cho con thời gian một năm, nếu cô ta vẫn không thể sinh con thì nhất định con phải về nhà lấy vợ, sau đó cả đời cũng không được liên hệ gì với cô ta nữa.
– Mẫu thân…
Bạch Kính Thần định phản đối nhưng lại bị Diệp Quân Nghi lạnh lùng cắt ngang:
– Nếu chuyện này mà con còn không đồng ý thì ta… cũng chỉ đành không cần đứa con này nữa thôi! Dù sao con nhất quyết ở bên cô ta thì nhà họ Bạch cũng xác định không thể có người nối dõi rồi, nếu thế ta cần gì nhẹ tay nữa chứ! Chẳng thà giờ ta giết con đàn bà kia cho xong, dù con có triệt sản hay không ta cũng chẳng quan tâm! Ta chỉ có thể nhượng bộ đến mức này nữa thôi, một năm, chỉ có thể cho con một năm, con tự xem làm thế nào thì làm!
– Con hiểu rồi, cảm ơn mẫu thân!
Bạch Kính Thần dập mạnh đầu, bày tỏ sự biết ơn đối với chuyện bà nhượng bộ.
Diệp Quân Nghi cố gắng nén khóc, không dám ở lại lâu hơn mà trực tiếp quay vào xe.
– Trong một năm này con không cần về nữa, ta coi như không có đứa con trai này, chỗ phụ thân con ta sẽ nói đỡ cho. Một năm sau ta sẽ cho người tới đón con về.
Trước khi đi Diệp Quân Nghi lạnh lùng dặn dò như thế.
Ba chiếc xe lao vút đi, đêm tối thoáng cái lại an tĩnh như cũ.
Bạch Kính Thần chậm rãi đứng lên, khóe mắt đã ươn ướt, nhưng đôi mắt lại càng thêm kiên định.
…
Hôm sau, buổi sáng ở thành phố A.
Chủ đề “Đầu Hạ” của quý mới rất thành công, lượng bán ra đã đến triệu bản, trong khối ngành xuất bản có thể nói là thành tích phi thường, thế nên những nhãn hiệu nam hợp tác với kỳ tạp chí này cũng bất ngờ tăng doanh số.
Hai bên công ty cùng thừa thắng xông lên, tổ chức một cuộc họp báo để tuyên bố họ sẽ thành lập quan hệ đối tác lâu dài.
Dư San San là tổng biên tập nên không thể vắng mặt, cô đang bị rất nhiều ký giả tranh nhau phỏng vấn.
Đứng trước ống kính, khuôn mặt makeup kỹ càng đã che hết dấu tay còn chưa mờ kia, thế nên cô vẫn cứ xinh đẹp lộng lẫy như mọi khi.
Dư San San khẽ cười, nói:
– …Rất nhiều tạp chí dành cho phụ nữ đặt trọng tâm ngay trên vấn đề nữ tính mà xem nhẹ những chuyện khác. Cân nhắc điểm đó thế nên chủ đề lần này của chúng tôi mới hướng tới trang phục nam, đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới, may mắn đã thành công.
– Xin hỏi điều gì đã cho cô linh cảm? Nói đến lĩnh vực bản thân không am hiểu có phải bước đầu tiên rất khó khăn không?
– Bước đầu đương nhiên có khó khăn rồi, muốn được công chúng đón nhận cần phải có thêm thời gian, nhưng tôi tin tưởng chúng tôi có thể thuyết phục độc giả. Đúng là tôi không hiểu rõ về trang phục nam giới nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng. Còn về linh cảm thì đều đến từ quá trình sinh hoạt bình thường thôi.
Đều vì một người.
Thế nhưng cô không nói ra câu đó.
Phóng viên lại hỏi:
– Có thể hỏi về cuộc sống cá nhân của Dư chủ biên không ạ? Chúng tôi nhận được tin báo cô và Bạch tổng giám của Khoa học kỹ thuật Hiện Đại đang hẹn hò, có thật thế không? Tin này làm mọi người nghĩ đến vợ chồng nhà họ Dạ khi trước yên lặng kết hôn rồi bỗng dưng ầm ầm khoe chuyện yêu đương, mà hai người vừa hay lại là bạn thân của họ, xin hỏi cả hai định đi theo đường ngược lại phải không? Yêu đương rầm rộ rồi yên lặng kết hôn ư?
– Đúng rồi! Dư chủ biên có thể tiết lộ chút chuyện không?
– Dư chủ biên lâu thế còn chưa cưới vì theo chủ nghĩa độc thân sao?
– Cha của Dư chủ biên ở ngoài nợ một khoản tiền cờ bạc rất lớn, có tin đồn là do Bạch tiên sinh trả hộ, xin hỏi có thật không?
– Gần đây cô và Bạch tiên sinh không thường xuyên xuất hiện cùng nhau, cậu ấy cũng về Canada, xin hỏi có phải cả hai chia tay rồi không?
Phóng viên giống như đã chuẩn bị sẵn, không biết vì sao một đám đều có vẻ rất cố chấp với chuyện tình cảm của cô. Micro sắc bén như đao, không ngừng được đẩy đến sát mặt Dư San San, sắc mặt cô đã tái nhợt cả ra, ngay cả lớp phấn trên mặt cũng sắp không che nổi.
Trợ lý đứng cạnh không nhịn nổi nữa nên bước tới ngăn trước mặt cô rồi nói:
– Dư chủ biên không được khỏe lắm, mọi người phỏng vấn người khác trước đi nhé!
– Chủ biên đi trước đi, tôi chuẩn bị xe rồi.
Dư San San siết chặt tay, móng tay đã cắm cả vào da thịt. Mỉm cười chua xót, đứng trước máy quay cô có cảm giác như mình sắp không chịu được nữa rồi.
Cô được trợ lý đỡ ra ngoài nhưng đám phóng viên vẫn kiên quyết bám theo.
– Dư chủ biên sao cứ lảng tránh câu hỏi của chúng tôi, xin hỏi có phải cả hai đã chia tay không?
– Là chia tay trong hòa bình sao? Hay bởi hoàn cảnh gia đình của cả hai ảnh hưởng? Nghe nói cha mẹ cô thiếu nợ rất nhiều, đây là nguyên nhân hai người chia tay sao?
– Xin hỏi là ai đề nghị chia tay trước.
Dư San San thật sự rất muốn quát to lên, tất cả đều là chuyện riêng của cô, cô đã tra tấn mình đủ rồi, vất vả lắm vết thương mới liền sẹo mà giờ lại bị họ vạch trần thế này.
Thế nhưng… cô không còn sức nữa, cả người lạnh ngắt, nhìn ánh đèn camera lóe lên một chốc, rốt cuộc… cô không chịu nổi mà ngất đi.
Mọi người cuống hết cả lên.
Đường nhìn đã dần mơ hồ, trước khi nhắm mắt cô bỗng thấy một người tách đám đông ra.
Anh nôn nóng bước về phía cô.
Mặc một bộ vest thẳng thớm, bước nhanh tới đây.
Nhưng cô không thấy rõ mặt anh, thật sự không mở nổi mắt nữa, cuối cùng… bị bóng tối bao vây.
Phóng viên thấy Bạch Kính Thần đột ngột xuất hiện thì đều ngẩn người, nhưng rất nhanh họ đã kịp phản ứng, bắt đầu truy hỏi tới cùng.
– Xin hỏi quan hệ giữa hai người đang rạn nứt sao Bạch tiên sinh?
– Bạch tiên sinh và Dư chủ biên giờ còn yêu nhau không? Hai người đều theo chủ nghĩa độc thân sao? Thế nên sắp tới cả hai đều không có ý định kết hôn phải không?
– Xin hỏi Bạch tiên sinh về Canada để chuẩn bị kết hôn sao?
– …
Phóng viên rất nhanh đã đổi theo chiều gió, từ đầu còn ồn ào nghi ngờ cả hai đã chia tay nhưng thấy Bạch Kính Thần lên sân khấu, lại còn sốt ruột ôm lấy Dư San San thì lập tức oanh tác một đống câu hỏi khác.
Bạch Kính Thần sốt ruột ôm Dư San San vào lòng, rất muốn nhanh chóng tới bệnh viện nhưng phóng viên lại chắn hết cả đường đi.
Mắt anh đỏ vằn lên.
– Cút hết cho tôi!
Một tiếng quát giận dữ này khiến tất cả phóng viên có mặt đều giật mình, trong nháy mắt tự giác tránh đường cho họ.
Bạch Kính Thần không kịp nói gì nữa mà nhanh chóng ôm Dư San San đi khỏi đây.
Đặt cô lên xe rồi anh vội vàng lái đi.
Cô mỏng manh như một đứa trẻ mới sinh, đôi mắt nhắm chặt giống như sẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!