– Bạch Nhược Mai, dừng tay đi, em sai đã nhiều rồi!
– Vì sao tôi phải dừng tay? Tôi muốn những người làm tổn thương tôi phải trả giá đắt! Tôi muốn anh trơ mắt nhìn thấy kết cục! Lâm Đông Lục, anh có thể tự tay hủy hoại tôi thì bây giờ giết tôi luôn đi, như thế là có thể kết thúc tất cả.
– Nhược Mai, anh sẽ không làm em tổn thương! Nhược Mai, chúng ta về nhà được không, đi khỏi thành phố A, em muốn đi đâu cũng được, chỉ cần em thích là được.
– Xin lỗi, tôi không cần sự bố thí của anh, trò chơi của chúng ta kết thúc ở đây!
Súng của cô dần chĩa về phía ngực anh nhưng rồi cuối cùng lại dừng ở bụng, sau đó, một tiếng súng vang lên.
Vì hai người đứng rất gần nên Lâm Đông Lục run lên thì Bạch Nhược Mai cũng run theo.
Trong mắt anh không có lo âu, anh chỉ dùng một tay che vết thương, tay còn lại thì nắm chặt bờ vai Bạch Nhược Mai, nói:
– Nhược Mai, đừng đi! Nếu em đi thì sẽ không về lại được nữa đâu!
Nhưng cô ta thờ ơ rồi kiên quyết hất tay anh ra, sau đó bỏ đi.
Lâm Đông Lục đuổi theo nhưng anh bị thương, đau đớn làm anh suýt nữa ngất xỉu.
Anh cố gắng chống lại cơn đau rồi đuổi theo.
– Dừng lại!
Bạch Nhược Mai quát lên nhưng Lâm Đông Lục làm như không nghe thấy, anh vẫn cố chấp bước tới.
Sắc mặt anh đã tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ra khiến mái tóc ướt nhẹp.
Anh còng lưng xuống nhưng vẫn bước từng bước tới gần cô ta, dù là từng bước nhỏ mà lại vô cùng kiên định.
– Nhược Mai, anh đưa em về nhà, ba người chúng ta thiếu một cũng không được!
– Tôi không có nhà, anh đứng lại mau, nếu không đừng trách tôi!
Cô ta điên cuồng quát lên.
Lâm Đông Lục mím chặt đôi môi trắng bệch. Anh vẫn cố chấp bước tới.
Bạch Nhược Mai giơ tay lên, họng súng nhắm vào đầu gối Lâm Đông Lục nhưng cô ta lại sợ nếu nổ súng, anh sẽ tàn tật mất.
Ngón tay cô ta chạm vào cò súng nhưng mãi vẫn không ra tay được. Cuối cùng, cô ta bắn mấy phát lên trần nhà cho tới khi đạn gần hết sạch.
– Lâm Đông Lục, chúng ta nên kết thúc rồi!
Nói xong, cô ta quay người bỏ đi. Thấy thư ký của anh, hai người cũng biết nhau vì dù sao cô ta cũng từng là bà Lâm.
Thư ký ngẩn ra, chẳng ngờ Bạch Nhược Mai luôn dịu dàng lại ác độc thế này, cô ta giết người, thậm chí còn không tha cho chồng mình nữa. Dù lúc này biết súng của cô ta không có đạn nhưng thư ký vẫn sợ tới nhũn chân, không dám nói gì.
– Đưa anh ta đi viện, có thể cầm máu trong mười phút, không nguy hiểm tới tính mạng đâu.
Bạch Nhược Mai lạnh lùng nói.
Thư ký giật mình, anh cảm thấy khó hiểu, nếu không muốn Lâm Đông Lục chết thì vì sao Bạch Nhược Mai lại bắn phát súng này.
Ý nghĩa của phát súng này chỉ có Lâm Đông Lục và Bạch Nhược Mai hiểu được. Đó chính là một thời gian hòa hoãn. Lúc anh nằm viện cũng sẽ là lúc cô ta trả thù, nếu Lâm Đông Lục ra mặt ngăn cản thì con đường của cô ta sẽ gian nan hơn nhiều.
Bạch Nhược Mai hiểu, Lâm Đông Lục cũng hiểu, vậy nên anh mới cố gắng đưa cô ta về như vậy.
Bạch Nhược Mai thấy thư ký vẫn ngẩn ra thì giận dữ nói:
– Có phải cậu muốn chết không? Còn không mau đi cứu người đi?
Thư ký bị quát liền hồi thần lại, anh nào dám không nghe lời mà ngay lập tức chạy tới trước mặt Lâm Đông Lục.
– Bắt lấy cô ấy! Đừng để cô ấy đi…
Lâm Đông Lục yếu ớt nói.
– Tôi đưa anh đi viện đã, vết thương chảy máu rất nhiều, anh không nên đuổi theo đâu!
– Nhược Mai, quay lại đi! Đừng mắc thêm sai lầm nữa, Nhược Mai…
Cô ta nghe thấy tiếng gọi của anh nhưng vẫn lạnh lùng lau nước mắt, bước chân không hề chần chừ mà bước thẳng ra ngoài.
Trên đường, cô ta thấy những người bị mình sát hại.
Cô ta bước qua mà không dám nhìn kỹ.
Nhất là người cuối cùng, gã đang ở ngã rẽ, kinh ngạc trợn trừng mắt, đúng là chết không nhắm mắt.
Cô ta đã bước lên con đường không có lối về, không còn bất cứ một cơ hội quay đầu nào cả.
Vậy làm sao cô ta có thể sống bên Lâm Đông Lục, còn có thể làm một người mẹ được nữa? Nhưng Bạch Nhược Mai không hối hận, bất kỳ kẻ nào dám bắt nạt cô ta và Hoan Hoan, kẻ đó phải trả giá đắt!
Lâm Đông Lục dần hôn mê, trước khi hoàn toàn ngất đi, anh vẫn nhìn về phía Bạch Nhược Mai.
Đừng, Nhược Mai, đừng.
Nhưng anh không còn sức để nói một lời nào nữa, và cô ta thì vẫn cứ bước đi.
Khi Lâm Đông Lục tỉnh lại, anh đã ở trong bệnh viện. Do kịp thời cấp cứu nên không có nguy hiểm gì, chỉ là vết thương mới khâu nên cần nằm viện vài ngày thôi.
Đã một buổi tối trôi qua, thư ký cũng rất nhanh trí phong tỏa hiện thường, bí mật đưa thi thể ra ngoài.
Xung quanh căn nhà kho ngầm kia vốn không có người, thế nên dù chuyện có ồn ào cũng không ai biết.
Sau khi nghe tin, Lâm Đông Lục hài lòng gật đầu, coi như có thể an tâm.
Anh bỗng nhớ tới Hoan Hoan, vậy là Lâm Đông Lục lại thấp thỏm.
– Hoan Hoan đâu rồi?
– Từ tối qua tới giờ vẫn không nói chuyện, cực kỳ yên lặng ngồi trong phòng nghỉ, giờ giấc sinh hoạt vẫn như cũ. Nhưng đôi mắt thì không hề có sinh khí, chỉ sợ là bị đả kích lớn.
– Nó thấy những thứ kia không?
– Không, sau khi đưa ra ngoài rồi tôi mới tháo băng bịt mắt.
– Đưa nó đến gặp tôi.
Lâm Đông Lục tỏ ra lo lắng.
Hoan Hoan mới ba tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện, nếu biết những việc này liệu tâm lý của nó có chịu ảnh hưởng không?
Một lát sau, Hoan Hoan được đă tới, khuôn mặt thằng bé trắng bệch như giấy, đôi mắt đen nhánh mở to nhìn anh như đang sợ hãi. Dù sao chuyện hôm qua cũng rất kinh khủng, một đứa bé thế này làm sao chịu nổi.
– Hoan Hoan, qua đây nào.
Anh vẫy tay, Hoan Hoan sợ hãi bước tới, nó bước từng bước rất dè dặt.
Tới trước cửa sổ, nó mới hỏi:
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!