– Em… em không đáng để anh tốt với em như thế, để anh phải đánh cược toàn bộ danh dự như thế. Em không muốn hủy hoại anh.
Trước khi chuyện này lộ ra, Dư San San còn có thể từ từ xoa dịu vết thương, còn có dũng cảm để theo đuổi tình yêu.
Nhưng bây giờ cô đã không dám nữa, video kia bị tuôn ra quá bất ngờ, cô đã không cần biết người kia là ai, chỉ biết mình đã đi đến cực hạn, đã bước tới vách núi, chỉ cần nhảy xuống là sẽ được giải thoát.
– Không! Em xứng đáng!
Bạch Kính Thần ôm chặt lấy cô, hơi thở anh hỗn loạn, tâm trạng cũng cực độ bất an.
– Dư San San, em nhớ kỹ cho anh, em là người con gái độc nhất vô nhị, trên đời này anh sẽ chỉ cho mình em tra tấn anh! Với anh, nếu ý nghĩa cuộc sống trong tương lai là gì thì chắc chắn đó là được ở bên em! Nếu không có em, coi như anh còn sống cũng chỉ là cái xác không hồn. Lần này em đừng hòng đẩy anh ra, anh sẽ ở bên em!
Nghe vậy, Dư San San khóc không thành tiếng, những nghẹn ngào và cay đắng cứ ứ trong họng làm cô chẳng thể cất lời.
Sao Bạch Kính Thần lại ngu ngốc thế?
Đặt cược mọi thứ vào mình, mà rõ ràng mình không đáng!
Tầm mắt cô dần nhòe đi, chỉ còn lại Bạch Kính Thần là rõ ràng.
Cô khóc trong ngực anh đến lả đi rồi được bế vào phòng tắm.
Nước ấm bao quanh khiến cơ thể cô dần lấy lại nhiệt độ.
Bạch Kính Thần cẩn thận lau sạch người cho cô rồi nói:
– Dư San San, yêu một người chính là có thể yêu cả quá khứ và tương lai của người ấy. Em có thể tha thứ cho sự trăng hoa trước đây của anh thì dĩ nhiên anh cũng chấp nhận được chuyện này, huống chi anh đâu có yêu một người con gái không trong sạch, anh yêu một người bị hại mà. San San, anh yêu em, cũng xin em cho anh cơ hội thương em! Xin em đừng nghĩ quẩn, được không?
Giọng anh rất trầm, mang theo sự cầu xin khiến trái tim Dư San San đau thắt.
Cô nghe thế thì bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay, không biết mình đang đau da thịt hay đau trong lòng nữa.
Giọng nói của Bạch Kính Thần ấm áp hơn cả làn nước kia, từng chút từng chút sưởi ấm lòng cô.
Dư San San không khống chế được tình cảm của mình nữa, cô ôm chầm lấy anh, để mặc nước làm ướt cơ thể cả hai.
– Bạch Kính Thần, nếu lần này anh không đẩy em ra thì về sau anh sẽ không còn cơ hội nữa đâu!
Cô thút thít nói rồi ép mình tỉnh táo lại. Cô vẫn hỏi xem quyết định của anh là gì.
Nếu lần này anh không đẩy cô ra thì sẽ chẳng còn gì có thể đánh bại cô nữa!
Cho đến lúc này, Bạch Kính Thần mới có thể mỉm cười, anh ôm chặt lấy cô:
– Vậy bây giờ anh sẽ nói cho em biết rằng bây giờ cho tới sau này, anh sẽ không còn cơ hội đó nữa đâu!
Nghe thế, Dư San San ngửa mặt nhìn chằm chằm vào trần nhà, cô không muốn mình khóc.
Nhưng nước mắt hạnh phúc vẫn cứ tuôn rơi.
Dư San San hít sâu, nói:
– Bạch Kính Thần, câu này là anh nói, em sẽ nhớ kỹ nó cả đời! Ngày mai đi viện với em, em muốn tới cục cảnh sát nữa, em muốn đối mặt với chuyện này.
– Gì cơ?
Bạch Kính Thần lo lắng nhìn Dư San San.
Cô cố gắng mỉm cười, dù nụ cười có chút gượng ép nhưng cô đã chuẩn bị trạng thái tốt nhất lúc này để đối mặt.
– Người kia muốn thấy em sụp đổ mà? Em không sụp đổ! Hơn nữa em cũng không sai, em bị… cưỡng hiếp, hơn nữa, em còn muốn kêu gọi mọi người bao dung hơn với những người bị hại như em, họ không làm gì sai cả!
Cô nói từng chữ rất kiên cường.
Suốt một ngày trời, Dư San San đều nghĩ về việc này. Hoặc chết, hoặc dũng cảm đối mặt.
Đã không thể chết, vậy chỉ có thể đối mặt mà thôi.
Bạch Kính Thần kinh ngạc nhìn cô, anh cảm thấy vui mừng và kiêu ngạo vì người con gái này!
Anh lại ôm chặt lấy Dư San San:
– Được, dù em làm gì đi nữa anh cũng sẽ mãi mãi ở bên em.
– Cảm ơn…
– Phải nhớ rằng em không bao giờ phải nói “cảm ơn” hay “xin lỗi” với anh, mọi thứ là anh tình nguyện, anh cam tâm chịu đựng.
Anh nói, giọng nói trầm thấp quanh quẩn trong hơi nước mờ mịt lại càng quyến rũ.
Vợ chồng không trải qua hoạn nạn sẽ chẳng bao giờ trải nghiệm được cảm giác sát cánh bên nhau, yêu nhau trọn đời.
Lúc này, họ dường như đã thấu hiểu được cảm giác ấy. Trước kia hai người không có thân phận hợp pháp, dù làm gì cũng là lực bất tòng tâm vì chỉ có một người cố gắng, họ mãi mãi không hiểu được đối phương có chấp nhận không.
Nhưng bây giờ một người quyết định việc của hai người, họ là gia đình, là những người sẽ bên nhau trọn đời.
Sáng hôm sau, Dạ Đình Sâm chuẩn bị bữa sáng nhưng chẳng ai có tâm trạng ăn uống gì.
Nhạc Yên Nhi thấy người giúp việc bê đồ ăn lên rồi lại bê xuống thì nhíu mày:
– Sao thế? Vẫn không ăn à?
– Không ạ, là cậu Bạch bảo sẽ xuống ăn cùng mọi người.
– Gì cơ? Thế… San San thì sao?
Nhạc Yên Nhi vội hỏi.
– Cô Dư cũng sẽ xuống ạ, trạng thái cô ấy có vẻ tốt.
Người giúp việc vui vẻ nói.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì kích động đến độ muốn lao lên gác ngay, Dạ Đình Sâm vội đuổi theo, hắn sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng cô vừa mới tới chân cầu thang thì thấy hai người kia đã nắm tay nhau bước xuống. Nhạc Yên Nhi vội tiến tới nắm lấy tay Dư San San rồi ôm cô.
– Cậu có biết là cậu dọa tớ gần chết không hả? Cả ngày không nói câu nói, tớ còn tưởng cậu câm rồi đấy!
Nhạc Yên Nhi vui đến phát khóc.
Dư San San cảm thấy ấm áp, cô cũng khẽ ôm lấy bạn mình rồi nói:
– Xin lỗi đã làm cậu lo lắng, sẽ không như thế nữa đâu, cậu xem này… Chẳng phải tớ đang khỏe mạnh đứng trước mặt cậu đấy sao?
– Cậu… cậu mặc thế này là định ra ngoài à?
– Ừ, đến cục cảnh sát lấy khẩu cung.
Dư San San hít sâu rồi nói. Cô nhìn về phía Bạch Kính Thần, anh cũng nhìn lại rồi nắm chặt lấy tay cô.
Bầu không khí ấm áp giữa hai vợ chồng liên tục tăng cao.
Cùng chung hoạn nạn.
– Có Bạch Kính Thần, tớ không sợ gì cả.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì hiểu Dư San San kiên cường đã trở về, cô vừa khóc vừa cười.
Lúc này, Dạ Đình Sâm cũng xuất hiện, hắn ôm cô vào lòng rồi khẽ lau nước mắt giúp cô.
– Ăn thôi, sắp nguội rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!