Có người lấy băng ghi hình?
Dư San San vội hỏi:
– Người đó là ai? Có đặc điểm gì không?
Cảnh sát mở sổ ghi chép:
– Là một phụ nữ, đeo kính đen và khẩu trang nên không nhìn rõ tướng mạo, người này tự xưng là bạn của người bị hại.
Đầu Dư San San như nổ tung.
Bạn mình?
– À phải, con gái của bà lão cũng để ý là người phụ nữ kia dùng nước hoa Chanel no.5.
Người dùng Chanel no.5 rất nhiều, trùng hợp là cô cũng biết một người.
Dư San San rũ mắt, móng tay cũng đâm sâu vào lòng bàn tay, sắc mặt tái nhợt.
Cảnh sát cũng nhận ra sự bất thường của cô nên vội hỏi:
– Có phải cô biết người đó không? Người đó có quan hệ gì với cô hay không?
– Tôi… tôi không biết… Không thể nào, không thể nào!
Dư San San lắc đầu nguầy nguậy, cô không thể tin được sự thật này.
Người đó là Bạch Nhược Mai.
Dư San San đứng phắt dậy rồi lao ra cửa nhưng cửa bị khóa, cô không thể ra ngoài được.
– Thả tôi ra! Tôi không muốn ở đây, thả tôi ra!
– Cô Dư, cô bình tĩnh lại đi, chúng tôi vẫn chưa ghi xong lời khai, cô có thể hợp tác một chút không?
Cảnh sát bước tới định cản Dư San San lại nhưng chẳng ngờ cô phản kháng rất kịch liệt.
– Cút!
Dư San San đẩy cảnh sát ra. Lúc này, Bạch Kính Thần cũng xông vào, thấy sắc mặt cô cực kỳ khó coi, anh vội vàng ôm cô vào lòng, liên tục an ủi:
– Đừng sợ, có anh đây, bây giờ anh đưa em đi ngay.
Dư San San không nói thành lời, cô chỉ lắc đầu.
Bạch Kính Thần bế cô lên, ra khỏi cục cảnh sát rồi đặt cô lên xe.
Nhưng chẳng ngờ họ đã bị những người gần đó trông thấy, người ta liền lao tới.
– Nhìn đi! Là Dư San San!
– Đây chẳng phải người trong video à? Mau gọi cho tòa báo đi, có thể kiếm thêm thu nhập đấy!
Người qua đường hưng phấn nói. Bạch Kính Thần nghe vậy thì sắc mặt trầm hơn hẳn.
– San San, em ngồi trong xe, đừng ra ngoài.
Anh dịu dàng nói rồi vuốt ve mái tóc cô, động tác của anh rất nhẹ nhàng, ánh mắt cũng tràn ngập yêu thương.
Dư San San nắm chặt tay, ngoan ngoãn gật đầu.
Bạch Kính Thần hài lòng mỉm cười rồi đóng cửa xe lại. Ngay lập tức, gương mặt anh lạnh đi.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn vào người đàn ông đang gọi điện cho toàn soạn báo. Bạch Kính Thần bước lại gần rồi giằng lấy điện thoại của người kia, ném xuống đất.
– Mày…
Người kia định nổi giận nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Bạch Kính Thần, anh ta cảm nhận được tử vong.
Người đàn ông cảm thấy lạnh buốt từ đầu tới chân, toàn thân cứng ngắc, không động đẩy nổi. Nỗi sợ trào lên, cảm thấy như mình đang đứng giữa ranh giới sống và chết.
Bạch Kính Thần không chỉ nhìn anh ta mà còn nhìn cả đám người đang đứng hóng hớt xung quanh.
Anh lạnh giọng:
– Xem hay không? Các người đang nhìn ai? Đang bàn luận về ai? Vợ tôi là đề tài cho các người buôn chuyện à? Tôi biết paparazzi đáng sợ nhưng chẳng ngờ các người còn đáng sợ hơn! Hệt như một lũ chó điên cắn càn! Nếu tôi nghe được các người nói lời tổn thương cô ấy hoặc nhập nhèm chuyện video với cô ấy thì đừng trách tôi không khách khí, cứ chờ văn bản thưa kiện từ luật sư của tôi đi!
Giọng anh lạnh như băng.
Đám người ngừng thở, không khí lập tức trở nên yên tĩnh.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:
– Chẳng lẽ làm còn không cho người ta nói à?
Bạch Kính Thần nghe vậy thì nhìn thẳng vào người kia, ánh mắt như dao.
Đó là một thanh niên trẻ, trước sự kiện cưỡng hiếp thế này thì quan điểm của đàn ông luôn khác với phụ nữ.
Bạch Kính Thần nheo mắt, anh chầm chậm nới lỏng carvat, cảm thấy mình đang ngạt thở.
Bạch Kính Thần bước chậm tới trước mặt người kia, người thanh niên định trốn nhưng lại cảm thấy chân mình như đã bị đóng đinh xuống đất, không nhấc lên nổi.
Anhn đứng trước mặt người kia, nhẹ giọng nói:
– Chuyện đó là cô ấy tự nguyện à? Vì sao các người không chịu nhìn rõ sự thật? Đặt mình vào vị trí người khác mà nghĩ đi, chuyện này xảy ra với người nhà mày, với vợ mày thì mày sẽ thấy thế nào? Muốn cô ấy bị người ta bàn tán à?
Câu cuối cùng anh nói như gào lên, một tay nắm chặt cổ áo thanh niên để rút ngắn khoảng cách của hai người.
Người kia không nói được lời nào, cũng có thể là quá hoảng sợ nên không nói nổi.
Bạch Kính Thần như một người điên, anh bóp cổ đối phương rồi nhìn về phía đám người:
– Thái độ với người bị hại của các người là như thế hả? Ở đây có rất nhiều phụ nữ, lúc các người hóng chuyện chẳng lẽ không thấy tội lỗi sao? Tôi mong các người sẽ không gặp phải cảnh như vậy, nếu gặp phải thì mãi mãi các người sẽ không được cảm thông! Tôi nói cho các người biết, người phụ nữ này là vợ tôi, là người tôi muốn bảo vệ cả đời, nếu các người dám nói lung tung, muốn lấy cô ấy ra bàn tán thì tôi sẽ hủy hoại các người bằng bất cứ giá nào!
Nói xong, anh buông cổ áo người kia ra. Thanh niên ngồi phịch xuống đất.
Bạch Kính Thần sửa sang quần áo rồi liếc nhìn đám người một lần nữa mới quay lại xe.
Lên xe, chuyện đầu tiên anh làm là gọi cho thư ký để chuẩn bị các văn kiện cần thiết cho luật sư.
Bạch Kính Thần muốn kiện, đây không phải chuyện đùa. Hơn nữa, anh không thể thua kiện vì đoàn luật sư của anh rất mạnh, không ai sánh bằng.
Xe lăn bánh, từ từ biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Dư San San đã tỉnh táo lại, dù ngồi trong xe nhưng cô vẫn nghe được những lời mãnh mẽ của anh. Trái tim Dư San San như tan chảy.
– Anh không cần làm vậy, em không muốn cuốn anh vào chuyện này để anh gặp phải nhiều phiền toái.
Bạch Kính Thần giữ chặt tay cô, kiên định nói:
– Có thể cùng em đương đầu với sóng gió chính là vinh hạnh của anh, em đừng sợ, dù cho cả thế giới toàn là ác ý nhưng anh sẽ dùng toàn bộ yêu thương của mình để đối xử với em.
Dư San San che miệng, cô sợ mình khóc thành tiếng. Những giọt nước mắt của cô rơi như mưa, làm ướt cả quần áo.
Bạch Kính Thần đau lòng lau đi nước mắt của Dư San San, nói:
– Đừng khóc, như thế có vẻ chồng em thật vô dụng, đây mới là khởi đầu thôi, còn nhiều chuyện chưa giải quyết lắm.
Dư San San nghe vậy thì lau nước mắt, cô hít sâu, nói:
– Bạch Kính Thần, có phải anh biết người đứng sau chuyện này là ai không?
Nghe vậy, anh nhíu chặt mày nhưng giả vờ bình thản hỏi thăm:
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!