Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, nhưng rồi cô nhanh chóng dùng tiếng Anh trả lời lại:
– Là tôi đây, cô là ai, tìm tôi có việc gì không?
– Tôi là bác sĩ của Anjoye Dạ, tên là Molly. Lần trước tôi gọi điện cho cô nhưng vì có chuyện ngoài ý muốn nên phải cúp máy. Bây giờ tôi tìm cô là vì chuyện của Anjoye.
– Bác sĩ ư? Cậu ấy bị bệnh à?
Nhạc Yên Nhi sốt sắng hỏi, vừa nghe là biết cô thật sự quan tâm đến anh ta.
Chắng trách… khi bị bệnh anh ta không gọi cho ai cả, chỉ gọi cho một mình Nhạc Yên Nhi.
Có phải anh ta cho rằng trên đời này chỉ có một mình Nhạc Yên Nhi mới quý trọng sinh mạng của anh ta hay không?
Anh ta không biết rằng vẫn còn có một người nữa hy vọng anh ta sống tiếp!
Molly thấy vô cùng cay đắng.
– Cô Nhạc, cô đừng hoảng, chỉ là bệnh nhẹ thôi, rất dễ chữa. Chỉ có điều anh ta không ăn cơm, uống thuốc đúng giờ, như thế có hại cho bệnh nhân lắm. Hơn nữa dù chúng tôi khuyên thế nào anh ta cũng không nghe, cô có thể gọi điện thoại nói chuyện với anh ta không?
– Rất cảm ơn cô đã nói cho tôi biết chuyện này, tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ khuyên cậu ấy.
– Vậy thì tốt quá, làm phiền cô rồi.
– Đừng khách sáo, cảm ơn cô đã có lòng.
Sau khi cúp máy, Molly thấy lòng mình vô cùng nặng nề, vui buồn đan xen.
Vui vì chắc chắn anh ta sẽ phấn chấn lên.
Nhưng lại uồn vì anh ta phấn chấn không phải so mình.
Cô đặt điện thoại xuống, không quan tâm đến hậu quả sau khi Anjoye biết cô tiết lộ chuyện này cho Nhạc Yên Nhi, dù sao cô cũng đi rồi, còn bận tâm đến anh ta làm gì nữa.
Mà lúc này ở trong trang trại rượu, Anjoye đang ngồi một mình trong phòng, đối mặt với bóng tối.
Anh ta đã quá quen với căn phòng của mình,dù không bật đèn cũng có thể tìm thấy sofa, ghế, giường một cách chính xác…
Anh ta đứng trước cửa sổ, không ngờ trong bóng tối đột nhiên có ánh sáng lóe lên, điện thoại của anh ta
Đang reo, người gọi tới là Nhạc Yên Nhi.
Anjoye thấy thế thì nhăn chặt mày lại.
Do dự một lát, anh ta vẫn nghe điện.
– Sao chị dậy sớm thế? Bây giờ ở bên đó đang là sáng sớm nhỉ?
Anh ta nhếch môi lên mỉm cười, dịu dàng nói.
– Cậu đừng vội nói gì, lúc nãy một nữ bác sĩ gọi điện cho tôi, nói cậu bị bệnh mà còn không uống thuốc ăn cơm cho hẳn hoi, có phải là thật không?
Nghe thế, đôi mắt lạnh lùng của Anjoye nheo lại, nhưng đôi môi mỏng của anh ta lại thốt lên những lời trêu đùa nhẹ nhàng, dường như không cho đó là chuyện lớn gì.
– Em còn tưởng chị tìm em là vì chuyện lớn gì cơ, hóa ra là chuyện này à.
– Rốt cuộc có chuyện gì thế, sao cậu không nói cho tôi biết là mình bị bệnh, cậu bị bệnh gì, có nặng không?
Nhạc Yên Nhi vô cùng lo lắng.
– Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là hệ miễn dịch yếu đi, bác sĩ cứ chuyện bé xé ra to thôi, chị đừng nghe bọn họ. Chị đang mang thai đấy, đừng suốt ngày lo chuyện này chuyện kia.
Anh ta nói với giọng quan tâm.
Vì đang mang thai, hơn nữa thai nhi không ổn định, không dám để mình mệt mỏi nên cho đến khi đứa trẻ này được bình an ra đời, Nhạc Yên Nhi chỉ có thể ở thành phố A.
Anjoye cũng không muốn vì chuyện của mình mà làm cô lo lắng, trên thế giới này, người anh ta không muốn làm lo lắng nhất chính là Nhạc Yên Nhi.
Cô ấy nên vui vẻ, không nên bị những chuyện phiền lòng của mình quấn lấy.
Anh ta an ủi Nhạc Yên Nhi, biết được tin hiện giờ cô đã bắt đầu có dấu hiện nghén, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, cô không phải bị cuộc gọi kia đánh thức mà là do hiện tượng nôn nghén quá nặng, giày vò cô đến tận sáng vẫn không ngủ được.
Mà Dạ Đình Sâm tự nhiên cũng không ngủ mà ở bên cạnh cô.
Bây giờ cô đang ở một mình trong nhà vệ sinh.
Anjoye mím môi nói:
– Đừng nói cho người khác biết chuyện này, em chỉ bị bệnh nhẹ thôi, không muốn để mọi người biết. Nhất là… anh cả của em.
Nhạc Yên Nhi cũng biết anh ta không muốn để Dạ Đình Sâm thấy bộ dạng chật vật này của mình.
– Vậy cậu có ngoan ngoãn uống thuốc không?
– Em sẽ mà, nếu như còn dám không uống thuốc thì e là cái cô bác sĩ kia lại gọi cho chị mất.
– Vậy thì tốt, cậu nhớ giữ sức khỏe nhé.
– Được, chị đừng để mình mệt quá, em cúp máy nhé, đã muộn rồi, em đi ngủ đây.
– Ừ, nhớ giữ sức khỏe đấy.
Điện thoại vừa ngắt, cả căn phòng ngay lập tức rơi vào yên tĩnh.
Hai mắt của Anjoye híp lại, nhìn chằm chằm vào bóng tối, trong mắt cuộn trào cảm giác khác thường.
Hunt ăn cơm xong liền lái xe đến trang trại rượu, anh phải đi kiểm tra sức khỏe cho Anjoye.
Anjoye đã đợi anh sẵn ở thư phòng từ lâu.
Anh đi vào liền nhìn thấy Anjoye đang tựa vào ghế xoay, tư thế biếng nhác cao quý, gương mặt kia đủ để khiến bất cứ cô gái nào động lòng.
Anh ta đang nhắm mắt, khóe mắt hơi nhướng lên.
Nghe thấy tiếng bước chân, Anjoye mới từ từ mở mắt ra.
Trong đôi mắt hồ ly hẹp dài của anh ta lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Anh ta nói:
– Anh đến rồi à.
Hunt đặt hòm thuốc xuống, bắt đầu chuẩn bị dụng cụ, anh nhẹ giọng bảo:
– Bắt đầu thôi chủ tịch Dạ.
– Không cần đâu, ngay mai bảo học trò bé nhỏ của anh qua đây đi. Lần này tôi không đuổi cô ta đi nữa.
Hunt nghe thế thì tay run lên.
Anh nhíu mày lại, trên gương mặt anh tuấn nghiêm túc hiện lên vẻ không vui. Hunt nói thẳng:
– Chủ tịch Dạ, Molly còn quá trẻ, thường xuyên chọc giận anh, từ nay về sau chuyện điều trị ở đây cứ để tôi giải quyết.
– Không cần, tôi chỉ cần cô ta.
Anjoye chống tay lên trán, khóe miệng nhếch lên một độ cong như cười như không, tựa một con hồ ly tìm thấy con mồi của mình vậy.
Hunt cảm thấy đôi mắt của anh ta có tính chiếm đoạt quá mạnh, khiến anh vô cùng bất an.
Không biết tại sao, anh cứ cảm thấy Anjoye sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất của anh và Molly.
Anh ta sẽ phá vỡ cuộc sống bình yên mà anh cố bảo vệ.
Cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, làm anh cảm thấy rất không thoải mái.
Anjoye nhìn ra anh không muốn, không nhịn đươc nhếch môi lên, nói với giọng trêu đùa:
– Lúc đầu tôi đã nói là mình không cần cô bác sĩ trẻ đó, là anh cứ nhất quyết nhét cô ta qua đây. Sao hả, bây giờ lại không muốn nữa à?
– Là chủ tịch Dạ tự mình đuổi cô ấy đi đấy chứ.
– Vậy sau này tôi không đuổi cô ta đi nữa là được chứ gì.
Anh ta cười đáp.
Hunt nghẹn lời, không biết phải phản bác thế nào.
Anjoye ngồi thẳng người dậy, vươn vai một cái, nói:
– Cứ quyết định thế đi, buổi tối bác sĩ Hunt nhớ lái xe cẩn thận, không tiễn.
Nói xong anh ta liền quay gót bỏ đi.
Hunt nắm chặt hòm thuốc, gân xanh nổi lên, các khớp xương trắng bệch, đó là kết quả của việc dùng sức quá mạnh.
Hunt không biết mình về nhà kiểu gì, đèn ở cửa vẫn còn sáng, bây giờ vẫn còn sớm, cô ấy sẽ không đi ngủ sớm thế đâu.
Molly đi từ trong bếp ra, trên mặt vẫn còn đắp mặt nạ dưa chuột.
– Anh về rồi à? Thế nào rồi?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!