Chương 992: Ngoại truyện – Thành Công
Nửa tiếng sau Hunt trở ‘Vừa rồi anh có việc ra ngoài chứ không phải bỏ đi vì giận cô, nhưng đúng là đang tức giận thế nên mới đi không chào hỏi gì.
Về phòng không thấy Molly đâu, anh nhíu mày hỏi Mayne: Molly đâu rồi? Sao không thấy cô bé?
Mayne cứ ngập ngừng mãi không đám nói.
Hunt càng nhíu mày chặt hơn, anh lạnh lùng hỏi lại: Tôi hỏi cô, Molly đâu rồi?
Cô ấy đang trong phòng mổ.
Cái gì?
Hunt kinh ngạc quát lên, anh nắm cổ tay Mayne, tức giận nói: Cô nói lại xem, cô ấy đang ở đâu?
Sáng nay có hai cuộc đại phẫu, không đủ người nên… cô ấy đi giúp.
Không phải tôi đã dặn rồi sao? Tim cô ấy không chịu được áp lực, cô muốn hại chết cô ấy đấy à! Hunt tức giận đến cực điểm rồi, anh không do dự lao ra ngoài.
Mayne vội ngăn trước cửa, sốt ruột cản người: Trưởng khoa, anh không được đi! Bệnh viện có rất nhiều người bất mãn vì Molly ít tuổi, lại học không đúng chuyên ngành nhưng được vào phòng chúng ta. Chúng ta không thể ra vẻ một chút cho họ xem được!
Không đến lúc đó thanh danh của anh cũng mất hết rồi.
Thanh danh của tôi? Thanh danh của tôi chẳng lẽ quan trọng hơn mạng sống của Molly sao? Nếu cô ấy có chuyện gì thì các người đừng trách tôi!
Anh phẫn nộ đẩy Mayne ra rồi đi nhanh.
Trưởng khoa! Phẫu thuật nửa tiếng rồi mà cô ấy vẫn không ra thì chứng tỏ trong đó không làm sao hết. Hơn nữa tôi đã dặn Kathy rồi, chỉ cần cô ấy không khỏe là phải đưa ra ngoài ngay. Anh không thể bảo vệ cô ấy cả đời được đâu trưởng khoa! Cô ấy muốn ở lại đây thì nhất định phải vào phòng mổ!
Với anh Molly còn là một đứa trẻ cần được chăm sóc nhưng trong mắt tôi cô ấy một bác sĩ, cô ấy cần phải vượt qua chính mình mới được! Nhưng mà cô ấy mới thất bại một lần mà anh đã không cho cô ấy cơ hội thử lần thứ hai rồi.
Tôi biết tim Molly không tốt, dù đã ghép tim nhưng vẫn có rất nhiều vấn đề, chỉ là những vấn đề đó không thể vượt qua ư? Cô ấy không thể chịu được áp lực trong phòng mổ thì lẽ nào chịu được những áp lực khác sao?
Nghe thể bước chân của Hunt khựng lại.
Mà phòng mổ đã gần ngay trước mắt anh.
Trong đó có Molly.
Cách một cánh cửa nhưng lại như xa nghìn trùng, Anh không phủ nhận Mayne nói đúng, cô không vượt qua được áp lực trong phòng mổ.
thì chuyện khác cũng càng không. Lỡ như sau này anh không ở bên cô mà cô gặp chuyện bất ngờ thì sao?
Tim anh nhảy lên dữ đội, trong đâu toàn là hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô.
Hunt giơ tay cầm khóa cửa, tim Mayne cũng gõ như nổi trống theo hành động này.
Cuõi cùng anh không làm gì hết, chỉ khổ sở cúi gẫm xuống.
Mayne nhanh chóng bước tới đổ anh ngồi ra ghế rồi nói: Trưởng khoa, chúng ta chờ ở đây đi.
Anh nhìn cửa, trong lòng không biết có cảm giác gì nữa.
Em không được xảy ra chuyện đâu đấy Molly!
Thời gian trôi nhanh qua, nháy mắt cuộc giải phẫu đã tiến hành được hai tiếng.
Một tiếng nữa tiếp tục trôi qua.
Chờ đợi quả thực là rất giày vô, khiến anh như không thể kiên trì nổi nữa.
Cuối cùng đèn phòng mổ cũng tắt, tim anh nháy mắt nhảy dựng lên.
Cửa vừa mở thì bệnh nhân đã được đẩy ra ngoài, đi phía sau là đội ngũ y bác sĩ.
Hunt liếc một cái đã nhận ra cô gái yếu đuối đi giữa đám người, sắc mặt anh vô cùng kích động.
Cô vẫn đứng vững, dáng người thẳng tắp, là một bác sĩ kiên cường!
Lance thảo khấu trang rồi nói: Giải phẫu rất thành công, đệ tử của anh giúp được nhiều việc lầm, cảm ơn.
Nói xong lập tức quay người bỏ đi.
Kathy tức tức lườm Molly, vốn tưởng cô sẽ ngất đi giữa chừng để cô ta có cơ hội tung, tin đôn. Ấy thế mà cô lại kiên trì từ đầu tới cuối, thậm chí không hề mắc một sai lâm nhỏ nào, Cô ta giậm chân thình thịch, nghiến răng bỏ đi.
Mọi người đã đi hết, trong hành lang dài chỉ còn hai người họ..
Hunt bước lên rồi ôm siết lấy cô, anh cúi đầu ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người Molly.
Hunt… Em… Em làm được rồi.
Cô yếu ớt lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt cả ra, đâu đã thấm đầy mồ hôi lạnh.
Anh chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, sau đó lên tiếng khen: Phải, em làm được rồi! Em thành công rồi, đã có thể vào phòng mổ rồi Hunt… anh đừng giận em được không?
Em… Em biết lỗi rồi.
Mí mắt cô nặng tru, khi cuộc giải phẫu chấm dứt đầu cô như có một sợi dây vừa đứt đoạn, cả người trầm xuống, đến đứng cũng không vững nữa, sức nặng cả người giờ đồn hết lên anh.
Hunt ôm chặt cô, không để người trong lồng trượt té.
Lúc này cái ôm của anh thật sự rất ấm áp.
Giống như năm đó, khi anh cẩn thận ôm cô về nhà.
Cảm nhận được sự mệt mỏi của cô thế nên anh cúi người bế bổng cô lên.
Áo quần cô đã dính đầy máu, cô cố lau nó.
– Em quên mất… đừng làm bẩn quần áo anh đấy.
Đừng nói gì hết, anh đưa em đi kiểm tra. Mệt quá thì ngủ đi.
Anh… Anh chưa nói có tha thứ cho em không đâu: _ Cô ngốc, em làm gì anh cũng tha thứ hiểu chưa?
Thế là tốt rồi… không giận nữa là được.
Cô vui vẻ cười rộ lên, cuối cùng cũng không chịu được nữa nên ngất lịm đi.
Hunt ôm cô như ôm một món đồ quý giá, cực kỳ cẩn thận.
Nhẹ nhàng đặt cô lên giường rồi tỉ mi kiểm tra, cứ như đang đối xử với người thân yêu nhất đời này.
Mayne xử lý công việc xong trở về thì thấy cảnh này nên hỏi: Sao rồi?
Thế là tốt rồi, không còn triệu chứng gì khác chứ?
Gi không có nhưng trái tim hoạt động quá mạnh nên tôi cũng không dám chắc. Dù sao trái tim này chẳng khác gì bom hẹn giờ cả, không ai biết được lúc nào nó sẽ nổ tung.
Bình tĩnh nhìn cô gái năm trên giường, sắc mặt cô ôn hòa bình thản như thể đang có một giấc mơ đẹp vậy.
Mayne thở dài: Xin lỗi, lần này cũng là tôi lỗ mãng. Tôi hiểu được lo lắng của anh, cũng biết anh rất quan tâm cô ấy, nếu có gì sai lâm thì thật sự cũng không thế yên lòng.
Quá lời rồi, cảm ơn cô đã cho cô bé đi được đến nước này.
Hunt này… Tôi nghe nói cô ấy đang tìm anh đấy.
Bertie về rồi, Bertie.
Cái tên này như mũi dao đâm sâu vào tìm anh.
Anh khựng lại, cứng ngắc quay đầu nhìn Mayne.
Cô muốn nói lại thôi, giống như có gì đó đang nghẹn trong cổ họng vậy.
Cô cũng biết cô ấy sao?
Ngày đầu tiên anh tới bệnh viện này là tôi đã biết quan hệ của hai người rồi, đứa bé này từ đâu mà tới tôi cũng hiểu rõ. Nhưng về sau tự anh lại đóng cửa trái tim mình, quên hết mọi chuyện cũ, thế nên… tôi mới giả như.
không biết gì hết.
Cô nói cô biết chuyện của Molly sao?
Nói đúng ra là tôi biết chuyện của anh và Molly, rồi làm sao anh lại đem cô bé chiếm làm của riêng được.
Mắt Mayne lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Tim Hunt như ngừng đập, anh kinh hoảng nhìn lại Mayne, rồi lại quay sang nhìn Molly nằm trên giường bệnh.
Cô nói có nghĩa là chính anh đã dùng thủ đoạn bất chính để chiếm được Molly sao?
Không phải cô bị người khác vứt bỏ rồi anh mới liều mạng cứu về ư?
Tôi không hiểu cô đang nói gì hết!
Hunt lạnh lùng nhíu mày, trong lòng cô cùng phản cảm những lời Mayne sắp nói tiếp.
Cô nhìn anh khó xử nhưng vẫn nói: Anh không chịu đi tìm Bertie nên tôi chỉ đành nói chuyện này ra. Chuyện Hắc Ảnh tôi cũng đã biết, chắc anh cũng hiểu chuyện này rất lạ đúng không? Nếu anh muốn cứu Molly nh tôi khuyên anh tốt nhất tìm Bertie sớm.
Molly đang ổn, sao tði phải tìm người cứu cô ấy chứ?
Người Hắc Ảnh tìm chính là cô ấy, chuyện này hẳn anh phải rõ chứ.
Mayne nói rất nghiêm túc, cuối cùng không cần biết anh có chấp nhận được hay không nhưng cô vẫn nói ra tất cả chân tướng.
Rốt cuộc đã từng có chuyện gì thì giờ phút này bí mật cũng bị phơi bày ra ánh sáng.