Vốn dĩ Thời Nam xin nghỉ mười ngày để kết hôn, nhưng chó công ty bận quá chỉ phê duyệt cho anh nghỉ ba ngày, cho nên ngày thứ hai sau khi lĩnh chứng hôn nhân, Thời Nam dậy thật sớm bò đến công ty quẹt thẻ đi làm.
Sau khi Thời Nam tốt nghiệp đại học rồi tòng quân xong liền vào công ty làm công việc hậu cần, sau đó, bởi vì công ty quá nhỏ, vừa mới phát triển đã thiếu hụt diễn viên, tướng mạo Thời Nam không tồi cho nên tham gia diễn xuất trong một số đoạn phim ngắn của công ty, diễn xong bản thân còn phải cắt nối biên tập phối nhạc, sau này công ty chậm rãi phát triển trở thành công ty truyền hình kịch mạt lưu(1), dưới cờ còn có mấy diễn viên tuyến mười tám.
(1) Mạt lưu 末流: Những loại kịch bản suy đồi không thực tế.Mỗi khi công ty có kịch bản muốn quay, thiếu nam bảy nam tám Thời Nam sẽ thêm vào hỗ trợ.
Nổi tiếng hay không không quan trọng, quan trọng là... mặc dù là nam bảy nam tám cũng kiếm được lời hơn so với xã súc (2).
(2) Sã xúc 社畜: Là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. 社 trong 會社 (Câu lạc bộ/ tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là "Súc vật của công ty". Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên phổ biến tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á. Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.Thời Nam thiếu tiền, anh đã thanh toán một nửa số tiền mua căn hộ kia từ khoản vay vốn, số tiền vay mượn còn đến bảy chữ số, cho nên anh muốn liều mạng kiếm tiền lại số tiền trả góp mua nhà.
Cũng may mấy năm qua công việc cũng không tệ lắm, mỗi tháng thanh toán tiền trả góp mua nhà còn có một khoản để dành, do vậy việc áp lực kinh tế của Thời Nam cũng nhẹ đi một ít.
Thời Nam vừa đến công ty liền bị đồng nghiệp cùng bộ ngành Đinh Thần kéo qua một bên, sau đó vô cùng thần bí nói với anh: "Công ty chúng ta có thể sẽ bị thu mua."
"Thu mua?" Thời Nam khó mà tin nổi, anh chỉ mới nghỉ phép có ba ngày, công ty đã làm không nổi nữa rồi?
"Thì ra tôi quan trọng như vậy à?" Thời Nam vui vẻ: "Công ty rời xa tôi thì không thể xoay chuyển được."
Đinh Thần vô ngữ: "Không biết xấu hổ."
"Thật ngại quá, mặt quá dày, vứt đi chút mặt mũi cũng không ảnh hưởng đến sắc đẹp."
"Anh xác định tin tức này là thật?" Thời Nam hỏi Đinh Thần.
"Tám chín phần mười, hai ngày nay người trong công ty đều lo lắng." Đinh Thần nói.
Thời Nam vẻ mặt trầm tư hỏi: "Có nói qua sẽ giảm biên chế không?" Thời Nam đối với chuyện công ty nhỏ bị thua mua cũng không ngạc nhiên lắm, công ty này có thể dựa vào mấy diễn diễn tuyến mười tám tồn tại đến bây giờ đã là vấn đề không thể giải thích được.
Anh chỉ lo lắng bản thân có bị giảm biên chế hay không thô, dù sao anh còn nợ tiền trả góp mua nhà chưa thanh toán hết.
"Ai mà biết được, ngược lại hai ngày nay bên phía tổng công ty sẽ phái người tới tiếp quản, khi đó xem tình huống đi, nếu không được chỉ có thể lại đi tìm việc làm khác." Đinh Thần vỗ vỗ bả vai anh: "Yên tâm đi, dựa vào kỹ thuật của hai ta, đến chỗ nào cũng có cơm để ăn."
Quả nhiên như Đinh Thần đã nói, rất nhanh công ty đã mở cuộc hội nghị nhân viên, nói qua một chút về việc công ty sẽ bị thu mua, còn vấn đề nhân viên đi hay ở, công ty mới chỉ nói nếu có bản lĩnh thật sự sẽ được lưu lại.
"Nói thẳng ra." Đinh Thần nhỏ giọng nói với Thời Nam: "Y như muốn đuổi người vậy.
Tâm lý người trong công ty hoảng sợ, rất nhiều người đã bắt đầu tìm mái nhà mới.
Công ty thu mua là truyền hình Thiên Quang ở trong nghiệp giới tương đối có danh tiếng, đại đa số nghệ nhân dưới cờ đều là tuyến một tuyến hai, không ngờ loại công ty lớn như vậy lại đi coi trọng công ty nhỏ này của bọn họ.
Người trong công ty đương nhiên muốn ở lại nơi này phát triển, dù sao trước khi rời đi cũng không đáp ứng được yêu cầu vào cửa của người ta, hiện tại lại sợ người ta nhìn không lọt mấy loại tôm tép nhỏ bé như bọn họ.
"Cậu thật sự kết hôn rồi?" Buổi trưa khi Thời Nam và Đinh Thần cùng nhau ăn cơm Đinh Thần đột nhiên hỏi cậu: "Trước kia không nghe cậu nói có bạn gái mà?" Trước khi Thời Nam nghỉ phép kết hôn, Đinh Thần cảm thấy rất khó tin, chỉ là ngày đó Thời Nam rời đi gấp, hai người còn chưa kịp trò chuyện.
"Chưa từng nói sao?" Thời Nam đùa hắn.
"Phí lời, đương nhiên không rồi, hai chúng ta mỗi ngày đều cùng nhau tăng ca, cậu có bạn gái hay chưa tôi còn không biết sao?'
Thời Nam cười một tiếng: "Không phải bạn gái, là bạn trai."
Đinh Thần hốt hoảng, trong cái công ty tồi tàn này chỉ có hai người bọn họ phụ trách mảng hậu kỳ, công ty có video gì cần cắt nối biên tập đều là hắn và Thời Nam cùng nhau làm, tăng ca gì đó cũng là chuyện thường, trước đây hai người cùng là cẩu độc thâm, đều phải trả góp tiền mua nhà, hai bên an ủi khích lệ lẫn nhau, hiện tại thì hay rồi, cậu ta đột nhiên thoát khỏi độc thân, còn kết hôn luôn rồi.
Không chỉ kết hôn rồi, đối tượng kết hôn còn là một đàn ông.
Lợi hại.
Thời Nam thuận miệng hùa theo Đinh Thần, sau đó gửi tin nhắn cho Tống Lâm Sanh hỏi hắn dự định khi nào thì dọn nhà.
Thời Nam gửi tin nhắn, nửa ngày cũng không nhận được hồi âm.
Thời Nam cũng không vội, bắt đầu từ cái ngày gặp gỡ Tống Lâm Sanh, anh biết Tống Lâm Sanh có một tật xấu, phản hồi tin nhắn rất chậm.
Ban ngày thì không gọi điện được cũng không nhận được hồi âm, chỉ có đến tối mới có thời gian trả lời.
Như Thời Nam dự đoán, mãi cho đến khi anh tan tầm về đến nhà Tống Lâm Sanh mới trả lời tin nhắn của mình.
Tống Lâm Sanh: Khi nào thì cậu có thời gian?
Thời Nam ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, cầm trong tay cái muỗng đào dưa hấu ăn, vừa nhấn vào tin nhắn giọng nói.
Tống Lâm Sanh nhanh chóng trả lời, lúc sau hồi âm một câu: "Ban ngày khá bận, không có thời gian trả lời tin nhắn của cậu, xin lỗi."
"Không sao." Thời Nam không để ý, nói: "Sáu giờ tôi tan làm, về đến nhà lúc sáu rưỡi, sau sáu rưỡi đều rảnh."
Tống Lâm Sanh: "Được."
Sau khi hẹn thời gian cẩn thận với Tống Lâm Sanh xong, Thời Nam sẽ cho rằng hắn sẽ thông báo ít nhất cũng phải trước một ngày, nhưng không ngờ Tống Lâm Sanh báo tin trước hai mươi phút.
Buổi chiều sáu giờ ba mươi của hai ngày sau, Thời Nam nhận được tin nhắn của Tống Lâm Sanh, hỏi anh có nhà hay không, sau hai mươi phút nữa hắn sẽ dọn đến.
Thời Nam lúc này vừa đến dưới lầu, còn chưa kịp dừng xe, nhìn thấy tin nhắn này cả người đều không tốt.
Hai mươi phút nữa?
Sau đó lại nhận thêm một tin.
Tống Lâm Sanh: Có được không?
.....
Thời Nam cắn răng đánh hai chữ: Tiện.
Hai mươi phút sau, Tống Lâm Sang đúng giờ nhấn chuông cửa nhà Thời Nam.
Thời Nam mở cửa rất nhanh, khuôn mặt tươi cười híp mắt đi tới: "Hoan nghênh hoan nghênh."
".... Khách khí." Nhiệt tình như vậy khiến Tống Lâm Sanh cảm thấy tựa hồ có nơi nào đó không đúng lắm.
Thời Nam thấy trong tay hắn chỉ mang theo một cái vali hành lý, đặc biệt ân cần nói: "Dưới lầu còn nữa không? Tôi mang lên giúp anh?"
"Hết rồi." Tống Lâm Sanh lắc đầu: "Chỉ có cái này."
"A... ồ, đàn ông mà, tôi hiểu, đơn giản." Thời Nam chắn trước cửa một thời gian dài như vậy, cũng không còn lý do nào không cho người vào, bất đắc dĩ nhường ra con đường: "Mời vào."
Tống Lâm Sanh vừa vào liền nhíu mày một cái.
Trên ghế sô pha đâu đâu cũng có quần áo, trên bàn trà là các loại đồ ăn vặt chai đồ uống còn có cốc mì buổi trưa đang ăn dở, huyền quan và trên bàn ăn khắp nơi bày đầy đồ vật.
Ánh mắt chiếu tới, một bãi hỗn loạn, mà trong tay Thời Nam còn xách một cái túi tác, hiển nhiên là đang dọn dẹp lại nhà.
Thời Nam chú ý tới tầm mắt Tống Lâm Sanh nhìn tới, như không có chuyện gì mà nhún vai: "Nhà của đàn ông ấy mà, bình thường thôi."
Nói xong lời này, Thời Nam cảm thấy lỗ tai mình sắp thiêu cháy rồi, thật sự xấu hổ muốn chạy ra khỏi nhà.
Tống Lâm Sanh liếc nhìn Thời Nam, hiển nhiên, cuộc sống thường ngày của người này quá mức khô khan.
Thời Nam dẫn Tống Lâm Sanh tới phòng ngủ phụ, sau khi đẩy cửa phòng ra liền yên tĩnh một lúc.
Trong phòng ngủ bày đày tạp vật của Thời Nam, bao quát cả quần áo giày dép thường không đi còn có ga giường không dùng được anh chất thành đống.
Thời Nam thở dài.
Ngày thường anh tương đối lười nhác, thêm công việc quá bận cho nên khi biết rõ Tống Lâm Sanh muốn qua đây ở mới dẫn đến tình cảnh luôn kéo dài không thu dọn, anh cho là Tống Lâm Sanh sẽ thông báo cho anh trước một ngay, mà anh chẳng thể nghĩ tới Tống Lâm Sanh cư nhiên theo phái hành động, báo trước hai mươi phút, người như thế ra ngoài chắc chắc không bị đánh chết mới lạ.
Thời Nam vén tay áo lên dự định thu dọn lại bị Tống Lâm Sanh ngăn cản.
"Tôi tự mình dọn được rồi." Tống Lâm Sanh nói.
"Tự dọn?..... Không hay lắm đâu." Thời Nam do dự tuốt tay áo xuống.
Tống Lâm Sanh thấy động tác của anh, một hồi im lặng.
Còn rất tự giác.
Thời Nam có chút ngượng ngùng vuốt mũi, tìm cho mình cái cớ: "Khoảng thời gian này công việc của tôi khá bận..." Kỳ thật tôi không lôi thôi như thế đâu.
"Hiểu được." Tống Lâm Sanh nói.
Thời Nam: "... Vậy anh vất vả rồi."
Ngày đầu tiên Tống Lâm Sanh chuyển tới nhà Thời Nam chính là giúp Thời Nam thu dọn căn phòng lộn xộn hơn cái ổ chuột này một phen, thuận tiện rửa sạch đống bát đĩa đã bị anh ngâm trong bếp suốt một tuần, sau đó lại thuận tiện làm cho anh một bữa cơm.
Lúc đó sau khi nhìn thấy căn nhà sạch sẽ như mới và bàn ăn thơm phức, cảm thấy bản thân kết hôn có khả năng kiếm được không ít lời.
*
Sinh hoạt chung kế tiếp khiến Thời Nam bắt đầu chột dạ.
Tống Lâm Sanh đảm đương mọi việc trong nhà, giặt quần áo mua thức ăn làm cơm quét tước vệ sinh, vứt rác, đổi ga trải giường, còn giải cứu vài chậu cây xương rồng sắp chết ngoài ban công của Thời Nam.
Trái lại Thời Nam, áo được đưa đến tận tay, cơm được đưa đến tận mồm, mỗi ngày về nhà chính là nằm trên sô pha làm ông lớn, cứ như vậy, Tống Lâm Sanh còn cho anh một chén trà chanh mật ong giải mệt mỏi.
Sau mấy ngày sống trong mơ màng rốt cuộc Thời Nam cũng tìm lại lý trí, còn tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ Tống Lâm Sanh sẽ đề cập đến chuyện ly hôn với anh mất.
Thời Nam quyết định cứu vãn một chút hình tượng của bản thân, vì vậy sau khi ăn cơm xong chủ động yêu cầu vào bếp rửa bát.
Thời Nam mở khóa vòi nước xả đầy một chậu nước, bóp nước rửa chén vào khuấy khuấy, trong nước nhanh chóng xuất hiện vô số bọt khí.
Tống Lâm Sanh thấy anh kiên trì cũng không nhiều lời thêm, quay người dự định đi ra, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "ầm" vang lên từ phía sau.
Tống Lâm Sanh quay đầu liền thấy cái đĩa va vào thành bồn rửa bát sau đó vỡ thành hai nửa, một cái rơi vào trong nước bắn tung toé bọt nước làm ướt quần áo Thời Nam.
Thời Nam theo bản năng nhảy về phía sau, bởi vì sàn nhà rất trơn nên cả người đều lảo đảo.
Một cánh tay đột nhiên ôm lấy eo Thời Nam, Thời Nam chưa từng bị người chạm qua eo, theo bản năng tránh nhé.
Tống Lâm Sanh bình tĩnh thu tay, Thời Nam ổn định thân mình xong lắp bắp nói: ".... Bất ngờ."
Tầm mắt Tống Lâm Sanh lướt qua tay Thời Nam, sau đó tựa hồ có chút bất đắc dĩ thở dài.
"Ai." Thời Nam cũng thở dài, anh trước đây thật sự không rác rưởi như vậy, kỹ năng sinh hoạt cơ bản hẳn là vẫn có, nếu không sẽ không sống lâu đến giờ.
Tống Lâm Sanh hơi đẩy bả vai anh: "Ra ngoài đi."
"Sơ xuất, sơ xuất." Thời Nam đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm: "Anh tin tưởng tôi, tôi kỳ thật biết rửa bát mà..."
Thời Nam tìm cái chài cán bột cầm lên đâm đâm vào trong chậu nước.
"Cậu làm gì?" Tống Lâm Sanh buồn bực.
"Cái đĩa bị vỡ kia rơi vào trong nước rồi, nhiều nước như vậy nhìn không thấy vạn nhất cắt vào tay thì sao, trước phải xả hết nước đi." Thời Nam cảm thấy bản thân tương đối thông minh.
Tống Lâm Sanh nháy mắt trầm mặc, sau đó cầm chài cán bột trong tay anh, hếch cằm về phía cửa: "Đi ra ngoài."
"Tôi..." Thời Nam còn muốn biện minh cho mình.
"Ra ngoài." Tống Lâm Sanh lại nói một lần.
Rõ ràng ngữ khí rất bình thường nhưng Thời Nam lại cảm thấy hắn đang ẩn nhẫn, vì vậy thỏa hiệp: "Được được được, tôi ra ngoài, tôi đi."
Từ nay về sau, mỗi lần Thời Nam đưa ra yêu cầu muốn vào bếp, Tống Lâm Sanh sẽ lộ ra biểu tình sâu xa.
Thời Nam tổng kết về Tống Lâm Sanh, phát hiện người này chỗ nào cũng tốt, ngoại trừ trả lời tin nhắn chậm ra.
Mỗi lần anh gửi tin nhắn đi, nửa ngày cũng không thấy Tống Lâm Sanh hồi âm, đợi đến khi hắn hồi âm rồi, Thời Nam đã không còn sức lực tán gẫu nữa.
Ngoại trừ khuyết điểm nho nhỏ này ra, Tống Lâm Sanh quả thực hoàn mỹ.
Thời Nam có lúc sẽ nghĩ, sao một Tống Lâm Sanh hoàn mỹ như vậy lại để cho mình hưởng dụng vây?'
Khả năng đời trước anh đã cứu trái đất.
- -----------
Kiều: Một anh công có tính tự đổ bình giấm rất cao.