Ngày thứ hai, trong quán cà phê quả thực quá bận rộn, Cao Thanh Thu thiếu chút nữa xin nghỉ không được, cuối cùng, vẫn là nghĩ đến nhờ Thanh Đức qua đây thay cô làm nốt thời gian còn lại, ông chủ mới miễn cưỡng đáp ứng cho cô về.
Hơn sáu giờ, từ quán cà phê đi ra, Cao Thanh Thu tìm vị trí Lý Sơn gửi cho cô, nói là đặt nhà hàng, nhưng tìm vị trí trên Google Map, cô làm thế nào cũng không thấy tên của nhà hàng nào.
Cô gọi cho Lý Sơn, ” Ngài Lý, anh với chú ở đâu vậy? Anh gửi vị trí cho tôi mà tôi tìm mãi không thấy.”
“…” Lý Sơn quay lại nhìn phía sau, “Ngay đây, để tôi đi đón cô.”
Kết quả Lý Sơn đi ra ngoài cũng không thấy Cao Thanh Thu đâu.
Cuối cùng, Cao Thanh Thu đành hỏi một người bán hàng của cửa hàng bên cạnh, “cô ơi, cô cho cháu hỏi, nhà hàng này ở đâu ạ?”
“Ở trên tầng! Cháu cứ đi thang máy lên, đến tầng mười một là được.”
“Cháu Cảm ơn cô ạ.” Cao Thanh Thu đi thang máy lên, đến tầng mười một, từ trong thang máy đi ra,liền nhìn thấy nhà hàng.
Lý Sơn thấy cô rốt cuộc đã tới, đi nhanh qua, “cô cuối cùng cũng đến rồi!”
” mới vừa rồi đi nhầm tầng.” Cao Thanh Thu rất bất đắc dĩ.
Cô còn thiếu chút nữa cho là, Lý Sơn đang đùa cô!
Cao Thanh Thu đi theo Lý Sơn tiến vào phòng.
Hoa Ngọc Thành ngồi ở chỗ đó, mặc Âu phục màu đen, mắt sâu mày bén, đường nét khí phách, như ngôi sao sang trên bầu trời đêm mua hè, sáng chói đến mức khiến người ta hai mắt lom lom nhìn anh.
đôi mắt đen tràn đầy ấm áp nhìn cô,gương mặt anh ánh lên vẻ đẹp khiến người ta phải chói mắt.
Anh đang xem thực đơn, Cao Thanh Thu đi tới, “chú.”
Bình thường ở nhà anh đều ăn mặc rất tùy tiện, thường là mặc áo sơ mi thôi, kết quả hôm nay,nhìn thế nào cũng thấy anh hôm nay cố ý mặc như vậy?
“Đến rồi à?”
“Vâng.”
Cao Thanh Thu ở bên cạnh anh ngồi xuống.
Bởi vì Cao Thanh Thu làm thêm cũng không xa nơi này lắm, lúc này lại là giờ cao điểm, sợ bị tắc đường, cô một mạch chạy tới, mồ hôi thấm ướt sau lưng.
Hoa Ngọc Thành ngẩng đầu lên nhìn bộ dáng của cô, nhíu mày một cái, gọi người phục vụ cầm khăn đưa tới, giúp cô lau mồ hôi trên mặt, động tác rất ôn nhu, “Bên ngoài nóng lắm à? Làm sao lại thành như vậy?”
“Em sợ tới muộn, cho nên chạy tới.” Nói đến chỗ này, Cao Thanh Thu có chút buồn bực, vốn chính là sợ tới trễ, mới chạy nhanh tới, kết quả càng vội vàng càng sai, cô lại tìm nhầm chỗ
Hoa Ngọc Thành nhìn cô như vậy, không nhịn được nhếch khóe miệng, “anh sẽ chờ em đến.”
Coi như cô không chạy mệt như vậy, có chậm một chút, anh cũng sẽ không rời đi, mà nhất định sẽ đợi cô tới.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành lau mồ hôi cho mình, anh thật là ôn nhu, mặc dù chạy vô cùng mệt, nhưng cô lại có cảm giác dù có phải chạy gấp mười lần như thế này cũng đáng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!