Cao Thanh Thu nhìn thấy Thẩm Niệm Niệm như vậy, có chút ngoài ý muốn, cô ta nhìn thì hung hăng như vậy, nhưng đối với Dương Nhạc Linh ngược lại rất tốt.
Hoa Ngọc Thành cũng biết, Tâm địa của cô em họ anh không xấu, lúc anh xảy ra chuyện mợ và con bé ngày nào cũng chạy sang ăn ủi chăm sóc mẹ anh.
Anh cầm tay Cao Thanh Thu, nói với Thẩm Niệm Niệm: “Anh không có ý định ly hôn, cũng không có hứng thú đi tha thứ cho một kẻ chỉ vì nhìn thấy anh bình phục mới chạy tới nịnh hót anh! Hôm nay em nói xin lỗi chị dâu em, thì chuyện này coi như xong, nếu có lần sau nữa…”
Phía sau anh cố ý không nói tiếp.
Thẩm Niệm Niệm nghe xong, không thể tin được anh lại còn muốn mình nói xin lỗi Cao Thanh Thu.
Nhớ tới vừa rồi mình ở trước mặt Cao Thanh Thu nói những lời đó, hiện tại lại phải xin lỗi cô, làm sao cũng không mở miệng được.
Bởi vì cảm giác này giống như là tự đánh mặt mình.
Hoa Ngọc Thành nhìn ra được, Thẩm Niệm Niệm bởi vì xem thường Cao Thanh Thu, cho nên, ngay cả một câu áy náy cũng không chịu nói.
Anh cười một tiếng,nói “Nếu như em cảm thấy nói xin lỗi khó nói quá, vậy cứ như vậy đi! Chờ khi trở lại Kinh Châu, chuyện này anh sẽ từ từ xử lý.”
Chờ sau khi trở về, chuyện này khả năng sẽ không phải là xử lý đơn giản như vậy nữa.
Thẩm Niệm Niệm vội vàng nói: “Đừng.”
Cô ta nhìn Cao Thanh Thu một cái, xấu hổ muốn chết, nhưng dù có không cam tâm đi nữa, cũng chỉ có thể ở ngay trước mặt Hoa Ngọc Thành nói xin lỗi cô, “Xin lỗi cô, là tôi ăn nói linh tinh”
“Em gọi cô ấy là cái gì?” Hoa Ngọc Thành nghiêm túc mở miệng.
Thẩm Niệm Niệm cứng ngắc, biết ý tứ của Hoa Ngọc Thành, rất không tình nguyện mà đổi xưng hô, “Chị dâu, em biết lỗi rồi, xin chị đừng để bụng những gì em nói lúc nãy.”
Cao Thanh Thu dương khóe miệng lên, nhìn sang Hoa Ngọc Thành, không phải động thủ cũng không cần cãi nhau, lại để cho đối phương phục sát dưới chân.
Cô nói với Thẩm Niệm Niệm: “Câu chị dâu này có chắc là thật không? Sẽ không lần sau thấy tôi cô lại chạy đến giáo huấn tôi đấy chứ? Nếu là như vậy, thì cô đừng gọi bừa, tôi nhận không nổi.”
“…” Thẩm Niệm Niệm lần đầu tiên bị nhục nhã đến như vậy, nhưng cô tả vẫn phải ngoan ngoãn nói: “Sẽ không có lần sau đâu ạ.”
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy Thẩm Niệm Niệm đã hoàn toàn buông xuống địch ý, mới nói với cô ta: “Em có việc thì đi đi.”
Sau đó mang Cao Thanh Thu đi ăn cơm.
Mới vừa trở về phòng, Thẩm Niệm Niệm cũng bởi vì bực bội,mà gọicho Dương Nhạc Linh, “cậu biết không? Anh Ngọc Thành lại có thể dẫn Cao Thanh Thu tới thành phố T xem Liveshow, hơn nữa mới vừa rồi, anh ấy còn mắng mình một trận!”
“… Liveshow?” Dương Nhạc Linh nhíu mày một cái, không thể tin được, với tính cách của Hoa Ngọc Thành, thì làm sao có thể xuất hiện tại những nơi như thế được? “Làm sao có thể?”
“Mình lừa cậu làm cái gì?” Thẩm Niệm Niệm hiện tại cũng có chút hoài nghi cuộc sống, ” lúc trước mình cảm thấy anh ấy sẽ không bao giờ thích Cao Thanh Thu, nhưng mà bây giờ, mình đang nghĩ, nói không chừng anh ấy đã thật sự yêu Cao Thanh Thu mất rồi, bằng không làm gì lại đối xử tốt với cô ta như vậy?”
“Alô, Nhạc Linh… Alô.” Nghe thấy Thẩm Niệm Niệm nói như vậy, thái độ Dương Nhạc Linh trở nên lãnh đạm.
Thẩm Niệm Niệm còn muốn nói điều gì, Dương Nhạc Linh đã cúp điện thoại.
Với tính cách của Dương Nhạc Linh thì cô ta sẽ không thừa nhận Hoa Ngọc Thành không yêu mình mà lại yêu Cao Thanh Thu.
Lý Sơn tự mình tới đón bọn họ.
Cao Thanh Thu nhìn thấy Lý Sơn, có chút ngoài ý muốn, “Sao anh lại tới đây?”
“Tôi lo cho Ngài Hoa.” Anh ta nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, thấy anh đang đeo balô của Cao Thanh Thu ở sau lưng, nói: “Để tôi đeo cho.”
“Không cần.” Balô của vợ anh đương nhiên phải để anh tự xách.
Lý Sơn nhìn thấy Hoa Ngọc Thành mới một ngày không gặp,càu nhàu”anh đi thành phố T mà không nói trước với tôi một tiếng, làm tôi lo lắng gần chết. Nếu anh ở bên ngoài mà xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?”
Từ sau khi Hoa Ngọc Thành xảy ra chuyện, cơ hồ anh ta liền chưa từng rời khỏi Hoa Ngọc Thành, thậm chí còn không cả về nhà ăn tết.
Chỉ cần là chuyện của Hoa Ngọc Thành, không cần biết là chuyện gì, anh ta đều tự mình xử lý.
Hoa Ngọc Thành lần này ra ngoài, không thương lượng với Lý Sơn trước, nên anh ta có chút trạnh lòng.
Hoa Ngọc Thành nhìn Lý Sơn một cái, chỉ đáp “Dài dòng.”
Ánh mắt ghét bỏ của anh làm cho Lý Sơn cảm giác như bị trúng một mũi tên vào ngực vậy.
Hoa Ngọc Thành đã lên xe.
Cao Thanh Thu nhìn thấy Lý Sơn, cười một tiếng, “anh sợ cái gì, còn có tôi ra ngoài cùng anh ấy cơ mà, coi như có chuyện gì, không phải là còn có tôi sao?”
Cô Cảm giác mình ở trong mắt Lý Sơn, chính là một người vô hình.
Lý Sơn cũng không tin Cao Thanh Thu, bởi vì anh ta cảm thấy Cao Thanh Thu chính là một đứa trẻ con chưa lớn hết, “nếu anh ấy thật có chuyện gì, có thể dựa vào cô được sao?”
Trong mắt anh ta, Cao Thanh Thu chính là cục nợ của Hoa Ngọc Thành.
Đương nhiên, căn bản anh ta không tin ai trừ mình ra.
Cao Thanh Thu liếc Lý Sơn một cái, có lúc cô thật sự hoài nghi Lý Sơn có tình ý với Hoa Ngọc Thành nhà cô.
Hoa Ngọc Thành ngồi trên xe, nhìn thấy hai người một hồi lâu mới lên xe, lười lên tiếng, chỉ nhắm hai mắt lại, nghỉ ngơi.
Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành đi ăn cơm, sau đó, Hoa Ngọc Thành cho người đưa Cao Thanh Thu về trường học.
Cô đã hai ngày không đi học, hơn nữa Cao Thanh Thu cũng đã định hôm nay sẽ trở lại trường.
Hai ngày nay cô luôn theo dõi confession, bây giờ trên đó tất cả mọi người đều nhận định cô là kẻ thứ ba, thậm chí còn có người, bới chuyện năm xưa của Dương Nhạc Linh và Hoa Ngọc Thành ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!