Cao Thanh Thu nói xong, Hoa Ngọc Thành liền từ bên trong đi ra, anh mặc áo sơ mi rộng thùng thình, ngồi trên xe lăn, nhìn hai người đứng cạnh nhau nói chuyện, khẽ khàng mở miệng: “Lý Sơn.”
Giọng nói rất bình tĩnh, nhưng trầm trầm một cảm giác đè nén.
Lý Sơn vội vàng đi tới, “Ngài Hoa.”
Hoa Ngọc Thành nói: “Thanh Thu, em đi trước đi, chúng tôi có chút việc cần nói.”
“Được.”
Cao Thanh Thu từ trước tới nay đều rất hiểu chuyện, cũng không tò mò bọn họ nói chuyện gì.
Chỉ là không biết tại sao, cô luôn cảm thấy hôm nay Hoa Ngọc Thành và Lý Sơn đều có chút nghiêm túc.
Không phải có chuyện gì cô không biết chứ?
Sau khi Cao Thanh Thu rời đi, Lý Sơn nhìn sang phía Hoa Ngọc Thành: “Ngài Hoa, chuyện kia anh không nói với Cao Thanh Thu hay sao?”
“Chuyện gì?”
“Chính là chuyện Vũ Minh Hân nói lúc trước.” Lý Sơn nói: “Bất luận thế nào, anh ít nhất cũng phải hỏi qua một chút chứ!”
“Tôi quên rồi.” Hoa Ngọc Thành bình tĩnh đáp.
Lý Sơn: “…”
Chuyện lớn như vậy mà anh cũng quên được?
Lý Sơn bất đắc dĩ nói: “Tôi thấy anh căn bản là không để ở trong lòng.”
“Chuyện không quan trọng, nhất thiết phải để ở trong lòng sao?”
“Tại sao lại không chứ?” Lý Sơn cuống lên: “Nếu như Cao Thanh Thu thật sự giống như Vũ Minh Hân nói, anh không sợ cô ấy sẽ biến thành Dương Nhạc Linh thứ hai hay sao.”
Hoa Ngọc Thành nhìn Lý Sơn, đôi đồng tử màu đen vẫn luôn tĩnh lặng đột nhiên nhiều thêm mấy phần lạnh lùng.
So sánh Cao Thanh Thu với Dương Nhạc Linh sao?
Hoa Ngọc Thành không lên tiếng, nhưng Lý Sơn cũng cảm giác được anh không vui.
Lý Sơn cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ là lo lắng cho anh, ban đầu lúc anh muốn kết hôn với Cao Thanh Thu thật sự quá đại khái, cô ta là hạng người thế nào chúng ta cũng không thật sự hiểu rõ. Anh lại vội vàng ra quyết định như vậy.”
“Vậy, cậu hiểu Vũ Minh Hân sao?” Hoa Ngọc Thành nhìn Lý Sơn.”Cậu tin tưởng lời cô ta nói như vậy? Cậu không sợ sẽ bị người ta đâm sau lưng hay sao?”
Bất kể Cao Thanh Thu là hạng người gì, anh cũng biết dùng mắt nhìn người.
Mà không phải chỉ dựa vào mấy câu nói của Vũ Minh Hân liền hoài nghi Cao Thanh Thu.
Buổi sáng ngày hôm sau, thành phố Kinh Châu đổ mưa lớn, lúc Cao Thanh Thu tỉnh dậy, Hoa Ngọc Thành và Lý Sơn đều đã đi ra ngoài.
Bọn họ vốn chỉ định ở đây qua thứ bảy chủ nhật, có điều tối hôm qua đến muộn cũng chưa về, trực tiếp ngủ lại đây.
Tiếng Dì Ngô vang lên ở cửa: “Thanh Thu, tôi làm bữa sáng cho cô rồi, cô dậy ăn một chút rồi lát lại ngủ tiếp.”
Cao Thanh Thu đáp một tiếng: “Vâng.”
Cũng bởi vì nguyệt sự tới, cô mới thức dậy trễ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!