Nhưng cuối cùng hai người vẫn quyết định về nhà.
Xe dừng ở cửa, Hoa Ngọc Thành ôm Cao Thanh Thu từ trên xe bước xuống.
Cao Thanh Thu nói: “Em tự đi được, chân anh còn chưa bình phục hẳn.”
“Đã tốt rồi.” Anh ôm lấy cô, nhìn thấy cô bởi vì ngượng ngùng mà gương mặt đỏ bừng một mạch đi vào nhà, không chờ thêm được một giây nào nữa.
Cao Thanh Thu cho là, sau khi mình rời đi, nơi này sẽ không giống trước đây nữa, mọi người cũng sẽ rời đi, lại phát hiện, mấy người giúp việc cũ vẫn còn ở đây.
Dì Ngô nhìn thấy Hoa Ngọc Thành ôm Cao Thanh Thu đi vào, che miệng đi ra ngoài.
Trời ơi, bức tranh này quá kích thích rồi!
Đến một bà già như bà nhìn xong cũng phải đỏ mặt.
Hoa Ngọc Thành ôm Cao Thanh Thu lên phòng, mọi thứ từ lúc cô đi đều chưa từng thay đổi.
Anh đặt cô lên giường, giúp cô cởi giày, ôm cô vào trong ngực, Hoa Ngọc Thành nói: “Về nơi này ở đi.”
“Hiện tại ở chỗ đó đang rất tốt.”
“Ngoan, nghe lời.” Hoa Ngọc Thành hôn cô, “Anh đã đồng ý với em, làm cho tất cả mọi người đều biết chúng ta đã ly dị rồi, em cũng hẳn nên đáp ứng với anh một chuyện, em nói xem?”
Cao Thanh Thu nhìn anh, giả ngu: “Đáp ứng cái gì chứ?”
“Ở bên cạnh anh, đừng đi đâu cả.” Ánh mắt Hoa Ngọc Thành nhìn cô đầy thâm tình, anh nói tiếp, “Một mình em ở bên ngoài, anh không yên tâm, hơn nữa, nơi này mới là nhà của em.”
“Em mà về đây chẳng phải là sẽ bị anh bao nuôi sao?” Bởi vì chỗ này, chỉ có anh mới gồng gánh nổi.
“Vậy cứ để cho anh nuôi em đi.” Hoa Ngọc Thành nói: “Nơi này hết thảy đều là của em, anh cũng thế.”
“…” Âm thanh ôn nhu của anh, làm cho nước mắt của Cao Thanh Thu khẽ lăn xuống.
Trở lại căn phòng này, liền sẽ nhớ tới mỗi một ngày ở bên anh trước kia, nhớ tới những thứ hạnh phúc kia từng chút từng chút…
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!