“Chú, uống thuốc ạ.”ngửi mùi thuốc khiến Cao Thanh Thu cau mày một chốc.
Lúc nhỏ cô bị bệnh ba mẹ cũng nấu thuốc bắc cho cô uống, đến nổi khiến tâm lí cô bị ám ảnh đến nay, bây giờ mới ngửi mùi thuốc liền chịu không nổi nữa.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, từ xa đã ngửi thấy mùi thuốc: “thuốc gì vậy?”
“Chị kêu em bưng thuốc đưa cho anh.” Cao Thanh Thu hơi chột dạ nhìn Hoa Ngọc Thành.
“…”nghe đến Hoa Châu Du, Hoa Ngọc Thành liền cau mày nói: “bưng đi đi!”
Anh biết Cao Thanh Thu sẽ không lừa anh nhưng Hoa Châu Du thì chưa chắc.
Người ấy là chị anh, là chị ruột!
“Nhưng mà, chị ấy bảo em nhất định phải khuyên anh uống.”
Cô đã đáp ứng Hoa Châu Du, nếu không làm được thì khó mà báo cáo cho chị ấy.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu đang khó xử: “chị ấy có bảo với em đây là thuốc gì không?”
“Bảo là uống xong có thể sinh con…”giọng nói của Cao Thanh Thu nhỏ dần.
Hoa Châu Du có thể dễ dàng nói ra câu này, làm sao đến phiên cô liền có cảm giác khó mà mở miệng thành lời…
Hoa Ngọc Thành im lặng, quả nhiên!
Anh liền biết sẽ như vậy
Hoa Ngọc Thành trầm giọng nói: “em bưng qua đây.”
Không ngờ rằng khi anh đã biết vậy còn thay đổi ý định, Cao Thanh Thu vội bưng đi qua, liền thấy anh cầm lấy chén thuốc, sau đó…đổ thẳng vào thùng rác bên cạnh…nhưng đó đều là tâm sức của Hoa Châu Du đó.
“…”Cao Thanh Thu thấy rất đáng tiếc: “đây là chị ấy tự tay nấu đó, mất hết cả ngày trời để nấu.”
Nếu mà chị ấy biết anh đổ hết thuốc đi thì phải làm sao?
Thấy bộ dạng cô giải thích giúp Hoa Châu Du, Hoa Ngọc Thành dùng sức ôm cô vào lòng, anh nhìn cô, cười mà không cười hỏi: “sao đây, Thanh Thu cũng muốn có em bé hả?”
“Đâu…đâu có.” Cao Thanh Thu ngại ngùng nói: “em chỉ….vì tốt cho chú thôi!”
Nếu không phải vì tốt cho chú cô có chết cũng không làm việc này đâu.
“Vì tốt cho tôi?”ánh mắt Hoa Ngọc Thành đầy ý nghĩa sâu xa.
Bé cưng của anh lại nghi ngờ khả năng “đó” của anh? Anh nên làm gì để chứng minh đây?
Lúc này, cơ thể Hoa Ngọc Thành cũng đã cứng lên.
Lúc trước đúng thật anh đã bị thương, bác sĩ cũng có nói có thể ảnh hưởng đến khả năng sinh dục . Nhưng ở trước mặt Cao Thanh Thu, anh có thể chắc chắn khả năng của anh không có gì đáng lo cả!
Cao Thanh Thu không biết lấy can đảm ở đâu, đối diện Hoa Ngọc Thành nói: “em biết, sự việc này tuy có chút khó nói nhưng cũng phải tích cực mà đối mặt, như vậy tình hình mới được cải thiện, chú nói đúng không?”
Thuốc tuy đã đổ nhưng vẫn còn trong phòng bếp, Cao Thanh Thu không buông tha nói.
Truyện đươc cập nhập trên app mê tình truyện!
Hoa Ngọc Thành nghe lời nói của cô,cả khuôn mặt liền đen lại.
Anh không nói gì nữa, nhìn khá dọa người, Cao Thanh Thu liền cẩn thận nói: “chú, giận rồi hả? Em không cố ý như vậy, chị ấy cũng vậy chỉ là quan tâm đến anh thôi…..Ưm!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!