Cao Thanh Thu cúi đầu, tỏ ra ủy khuất, ” Em và cô ta xảy ra mâu thuẫn, anh không giúp em cũng coi như xong, còn đi dỗ dành cô ta.”
Những lời này, nghe đặc biệt chua xót.
Không phải anh nên vô điều kiện đứng về phía cô sao?
Rõ ràng lúc trước anh đều sẽ như vậy mà.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu một cái, nói với Hoa Châu Du: ” Chị.”
Hoa Châu Du dù sao cũng là chị ruột của anh, nhìn ra được, đây là em trai mình đang muốn nói chuyện riêng với Cao Thanh Thu. Đứng lên, nói: ” Cậu tốt nhất xin lỗi Thanh Thu đi, không hẳn hoi xem chị thu phục cậu như thế nào.”
Nói xong, Hoa Châu Du trực tiếp nhường không gian lại cho hai người.
Cao Thanh Thu nhìn lấy bóng lưng của Hoa Châu Du, không nghĩ tới chị ấy liền đi như vậy, rõ ràng thật vất vả cô mới tìm được một cái núi dựa…
Cô len lén nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, biết mình hôm nay gây chuyện, anh nhất định sẽ mắng cô.
Chuyện anh không thích nhất chính là cô đánh nhau gây chuyện.
Hơn nữa hôm nay lại chọc phải Nhiếp Vân Đóa không nên chọc nhất.
Thật không công bằng mà, cùng là bị tạt nước, cô chẳng qua chỉ là tự vệ, nhưng phải bị giáo huấn, còn kẻ chân chính làm xằng làm bậy lại còn được dỗ dành.
Cao Thanh Thu suy nghĩ một hồi, ủy khuất dâng trào, nước mắt liền rơi xuống.
Cô không muốn để ý đến anh nữa!
Không muốn hiểu người đàn ông này nữa!
Lúc nào anh cũng giảng đạo lý với cô, lại không bao giờ quan tâm cô.
Cái gì mà bảo là yêu cô! Toàn bộ đều là giả dối hết.
Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu, đi tới, đứng ở trước mặt cô.
Theo góc độ của anh nhìn xuống, có thể nhìn thấy Cao Thanh Thu cúi thấp đầu, hận không thể ôm trọn cô vào lòng.
Cao Thanh Thu cũng không phản kháng, lẳng lặng chờ anh giáo huấn mình.
Ngược lại, cô chính là không đáng nhắc tới như vậy!
Lúc nào anh chẳng là người đúng chứ!
Căn phòng này rất lớn, hai người cũng không có nói gì, nhưng Hoa Ngọc Thành có thể nghe được tiếng khóc thút thít tủi thân của cô.
Vốn hôm nay anh tức giận thật, tức giận vì cô đột nhiên chạy mất làm anh lo lắng, đã thế còn chạy tới tố cáo anh.
Nhưng mà, nhìn thấy cô ủy khuất như vậy, nhớ lại câu nói cuối cùng nói kia, Hoa Ngọc Thành lập tức không nóng nảy, ôm cô vào trong ngực, “Đừng khóc.”
Cô ngồi ở trên ghế, bị anh ôm vào trong ngực, lại khóc càng to hơn, cảm giác nước mắt của mình thấm đẫm một khoảng lớn trên áo anh.
Cô càng khóc càng to, cuối cùng căn bản không khống chế được chính mình.
Hoa Ngọc Thành nói: “Được rồi, là lỗi của anh, được chưa?”
“Anh căn bản không cảm thấy anh sai ” Nghe ngữ khí của anh chỉ cần nghe qua là biết, anh không phải thành tâm nói xin lỗi.
“Anh căn bản không cảm thấy anh sai ” Nghe ngữ khí của anh chỉ cần nghe qua là biết, anh không phải thành tâm nói xin lỗi.
“…”
Anh dùng ngữ khí ôn nhu, “Ngoan nào, là anh sai rồi. Đừng nóng giận… Anh không thích cô ta, không thích một chút nào hết, em đừng như vậy có được hay không? Em vừa khóc đã làm tim anh tan nát rồi.”
Cảm giác trái tim của mình bị tiếng khóc của cô xé nát.
Hoa Ngọc Thành cảm thấy mình là một người có nguyên tắc.
Đúng chính là đúng, sai chính là sai.
Cao Thanh Thu làm chuyện gì sai anh cũng sẽ giáo huấn cô.
Nhưng bây giờ anh cảm thấy, khi ở trước mặt Cao Thanh Thu anh đã không còn nguyên tắc gì nữa rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!