Hoắc Chấn Đông nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, anh đang gắp thức ăn cho Cao Thanh Thu, nhìn ra được là đang dỗ dành cô ấy, chỉ có điều thái độ của Cao Thanh Thu lại có chút lãnh đạm thờ ơ.
Nhìn bộ dáng kia, là chuyện hôm qua, còn không nói rõ ràng cũng nên?
Hoắc Chấn Đông không nhịn được phải than thở trong lòng, hai người này… Thật sự làm cho người khác phải bận tâm mà!
Mẹ Hoắc Chấn Đông nói: “Nếu con gật đầu, lần sau con về mẹ hẹn người ta đến nhà mình, ngược lại Ngọc Thành đang ở đây, cũng có thể giúp con góp ý xem như thế nào, nếu con không thích thì thôi, con nói đi xem nào?”
Bà ấy rất là cố chấp.
Tâm tư Hoắc Chấn Đông không ở nơi này, cũng có chút mệt nhọc đối phó, “Những chuyện mẹ cứ tự định đoạt đi.”
Ngược lại anh ta không đáp ứng, mẹ cũng sẽ nói mãi chuyện này.
Mẹ Hoắc Chấn Đông cười nói: ” Thế để mẹ đi sắp xếp.”
–
Ăn cơm xong, Cao Thanh Thu ngồi ở trên ghế sa lon, Hoa Ngọc Thành đi đến chỗ Lão thủ trưởng nói chuyện, Hoắc Chấn Đông đi tới,ngồi xuống ở bên cạnh Cao Thanh Thu, nhìn lấy cô, ” Vẫn Còn giận Ngọc Thành đấy à?”
“Không có.” Cao Thanh Thu nhìn Hoắc Chấn Đông một cái, ” Tôi không có tức giận.”
“Vậy làm sao anh thấy em không vui chút nào thế?” Anh ta vẫn thích nhìn nụ cười trên mặt cô hơn.
Cao Thanh Thu nhìn bình hoa trên bàn, “Chỉ là có chút đè nén, không nói ra được là tại sao.”
Bởi vì giận Hoa Ngọc Thành, cho nên trong lòng chung quy có một loại cảm giác vướng mắc.
Cao Thanh Thu nói: “Là do tôi vô lý thôi.”
Cô hẳn là một người rất hiểu chuyện, cãi nhau với chồng chỉ vì chuyện này, Cao Thanh Thu cảm thấy mình có chút ngây thơ.
Rõ ràng lúc trước cô không phải là người như vậy, chẳng nhẽ cô bị nuông chiều thành hư rồi sao?
Hoắc Chấn Đông cười nói: “Làm sao em lại vô lý được chứ? Yêu nhau thì cãi nhau cũng rất bình thường. Em đừng nhìn Ngọc Thành như vậy, thật ra thì thỉnh thoảng em cãi nhau với cậu ta cũng rất thú vị đấy ”
“Nhất định anh ấy sẽ cảm thấy tôi phiền.” Cao Thanh Thu nói: “Thật ra thì chồng tôi đối với tôi rất tốt, chuyện hôm qua là do tôi sai, tôi không đứng ở lập trường của anh ấy mà suy nghĩ cho thấy đáo.”
“Nào có nhiều lập trường như thế?” Hoắc Chấn Đông nói: “Đều là lỗi của anh, là do anh gọi Nhiếp Vân Đóa về. Vân Đóa bị anh dung túng đã quen, cho nên không biết tốt xấu. Em nhìn vân đóa cũng đối với anh cũng như vậy thôi… Để khi về anh gọi nó ra cho em đánh một trận xả giận là được rồi.”
Cao Thanh Thu nhìn Hoắc Chấn Đông, cười ái ngại nói ” Cô ta là con gái của cô Bình đấy.”
Anh ta lại có thể nghĩ ra ý để cho mình đánh Nhiếp Vân Đóa?
Cái này hình như có chút quá phận!
” Em chính là vợ của Ngọc Thành!” Hoắc Chấn Đông nói: ” Cao Thanh Thu là quan trọng nhất, ai làm cho em không vui thì bọn anh liền để cho kẻ đó cút.”
Cao Thanh Thu nghe thấy lời của Hoắc Chấn Đông, nhịn không được phải phì cười.
Mặc dù biết Hoắc Chấn Đông cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, nhưng nghe thấy anh ta nói như vậy, liền cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Mặc dù không phải thật muốn Nhiếp Vân Đóa biến, nhưng Cao Thanh Thu lại không muốn thấy Nhiếp Vân Đóa được quan tâm.
Bởi vì cô thật sự rất ghét Nhiếp Vân Đóa.
Hoa Ngọc Thành từ trên lầu đi xuống, đúng lúc thấy Cao Thanh Thu đang nói chuyện với Hoắc Chấn Đông, trên mặt còn lộ ra nụ cười tươi tắn rộn lòng người mà đã lâu anh không được nhìn thấy.
Cao Thanh Thu còn có chút tâm tình nhỏ, Hoa Ngọc Thành cũng biết điều đó.
Chỉ có điều cô lại ở đây nói chuyện với Hoắc Chấn Đông vô cùng vui vẻ, thật giống như chưa từng tức giận vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!