Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Kết hôn thay thế được chồng như ý - Ôn Lương Phó Ngự Phong (Truyện full)

Từ khi bắt đầu chuyển đến sống với gia đình chú tại hoa viên căn biệt thự này, Ôn Lương đã luôn nói câu “Xin lỗi”. Hồi nhỏÔn Lương còn chưa hiểu chuyện, vào ngày đầu tiên chuyển đến sống với gia đình chú, cô rất thích con thỏ bông nhỏở trên ghế sô pha trong phòng khách liền vui vẻ chạy tới, còn chưa kịp cầm lên đã bịÔn Noãnđá một cái ngã lăn ra sàn nhà. Ôn Noãnép buộc cô phải nhận lỗi, mắng cô là cái đồ không cha không mẹ. Lúcđó, Ôn Lương cảm thấy cực kìtủi nhục nhưng cô không thể nói một từ nào.
Ôn Như Mộ nghe vậy liền lạnh nhạt nói:
“Lời xin lỗi khổng thể bù đắp lại được những tổn thất cháuđã gây ra cho công ty đâu, lần này có thể kết thông gia với tậpđoànĐông Phong là một cơ hội tốt để phát triển công ty, Ôn Lương, cháu có hiểu không?”
Ôn Lương cay đắng khẽđáp:
“Cháu hiểu rồi chúạ. Cháu sẽ vâng lời gả cho Phó Ngự Phong. Cháu thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Cô nói xong, không đợiÔn Như Mộđáp lại liền trực tiếp cúp máy.
Ôn Như Mộở đầu dây bên kia chửi bới trong điện thoại, thật sựkhông có chút hình tượng nào của bậc cha chú, nhưng Ôn Lương hoàn toàn không nghe thấy, cuộc đời cô đã không còn nằm dưới sự kiểm soát của cô nữa, đã vậy, cô cũng muốn sống buông thả thêm vài lần.
Khi Phó Ngự Phong nghe thấy Dị Phàm nói rằng nhà họ Ôn gọi một cuộc điện thoại muốn mời anh đến ăn cơm, vẻ mặt anh lập tức trở nên khó hiểu. Anh mở to mắt hỏi:
“Vậy cô gái đó có đến không?”
Dị Phàm mông lung: “Tổng giám đốc, nhà họ Ôn có hai vị tiểu thư, người ngài muốn hỏi là vị nào?”
Phó Ngự Phong cảm thấy câu hỏi mìnhđưa ra thật sự rất ngớ ngẩn. Anh tùy ý giơ tay ném một tập tài liệu lên người Dị Phàm, nhẹ nhàng đứng dậy sửa sang lại quần áo: “Trở về đã lâu như vậy mà vẫn chưa chính thức ra mắt lão già nhà họ Ôn. Cậu đi trả lời họ rằng tối nay tôi nhất định sẽ đến.”
***

Dị Phàm có chút do dự:
“Tổng giám đốc, hiện giờ trong công ty có rất nhiều người biết tin ngài đã về nước, khắp nơi đang tìm kiếm tung tích của ngài, bây giờ ngài lộ mặt, sợ rằng…”
Phó Ngự Phong nghe thấy vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Người ta đã muốn tìm, cậu nghĩ chúng ta có thể trốn được bao lâu? Hơn nữa…”
Ánh mắt anh đanh lại: “Phó Ngự Phong tôi, từ trước đến nay chưa bao giờ phải trốn tránh ai cả!”
Ôn Tranh Hữu hẹn Phó Ngự Phong tại Ngọc Mãn Đường. Ngọc Mãn Đường là một cửa hiệu lâu đời ở Đông Thành, các món ăn đều chú trọng đến sự hài hòa và đẹp mắt, ngay khi nghe tên nhà hàngPhó Ngự Phong đã biết Ôn Tranh Hữu đã dành rất nhiều tâm huyết để thết đãi cậu.
Sáu giờ chiều, Phó Ngự Phong xuất hiện tại cửa phòng của Ngọc Mãn Đường.
Anh mặc trên người một bộ Âu phục màu chàm, đeo một chiếc cà vạt màu tím sẫm, cài một chiếc trâm thạch anh tím tinh xảo trước ngực, anh ngồi trên chiếc xe lăn do Dị Phàm đẩy tới, mày ngài mắt phượng,khí chất tỏa ra ngời ngời.
Ôn Tranh Hữu đã ở sẵn trong phòng đợi Phó Ngự Phong đến, vừa thấy anh đi vào liền đứng dậy tươi cười chào hỏi. Phó Ngự Phong vô cùng kính trọng người bạn chí cốt này của ông nội hồi ông còn sống liền vội vàng đưa món quà trên tay tặng cho ông rồi cười chào ông một tiếng:
“Ông Ôn.”
Ôn Tranh Hữu thấy Phó Ngự Phong mắt liền sáng lên, ông đứng trước mặt anh nghiêm túc nói:
“Cháu là Ngự Phong đúng không? Nhìn cháu giống lão già Phó Trọng Bá quá! Chả trách ông ấy lại cưng chiều cháu như vậy.”
Địa vị của Phó Trọng Bá ở Đông Thành cực kì cao, thêm nữa là tuổi tác của ông cũng cao nên gần như ai ai gặp ông đều phải chào một tiếng “Chú Phó”. Thấy vị tiên sinh họ Ôn này xưng hô với ông nội một cách thân mật hiếm thấy, Phó Ngự Phong nhíu mày thích thú.
“Vốn phải để bậc con cháu đến thăm ngài trước, không ngờ sau khi trở về công việc bận quá nên nhất thời sơ sót, mong ngài không chê trách.
Ôn Tranh Hữu cười lớn:
“Chúng ta sống đến cái tuổi này rồi nên cũng không quá coi trọng những phép tắc này nữa, cháu cũng đừng khách sáo làm gì. Nào, ngồi xuống đi.”
Dị Phàm đẩy Phó Ngự Phong vào chỗ ngồi, Phó Ngự Phong mặc dù chân tay không thuận tiện nhưng vẫn nhất quyết giúp Ôn Tranh Hữu rửa chén rót trà nóngxong mới ngồi xuống một bên lặng lẽ lắng nghe bề trên nói. Có thể vì thân thể như vậy nên tính cách của cậu rất chín chắn điềm đạm, động tác nghẹ nhàng như mây bay nước chảy, đẹp như một bức tranh. Tất cả những điều đó đều lọt vào mắt Ôn Tranh Hữu, ông thầm gật đầu, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Hai người luân phiên hỏi han trò chuyện một hồi, Ôn Tranh Hữu suy nghĩ một lát rồi lên tiếng:
“Ngự Phong, ông nội của cháu trước khi đi có nhờ ta lo liệu giúp chuyện hôn sự của cháu, cháu có biết tại sao lại như vậy không?”
Phó Ngự Phong cúi đầu thu mày, thật khiến cho người ta không thể nhìn ra trong lòng anh đang suy tính những điều gì.
“Có lẽ ông nội cháu muốn càng thêm thân thiết với ông.”
Ôn Tranh Hữu gật đầu nói: “Có thể nói là như vậy, nhưng ý đồ thật sự lại không phải như vậy. Khi ta và ông ấy đề cập đến chuyện hôn sự, cháu còn chưa được mười tuổi, lúc đó chỉ là một câu nói bông đùa thôi, không ai cho là thật cả. Nhưng từ sau khi cuộc sống của cháu gặp phải biến cố lớn, tính cách trở nên lầm lì ít nói, trước khi ông ấy đi, điều ông ấy lo nhất chính là sau này cháu sẽ phải sống lẻ loi một mình, không có ai để nương tựa vào. Lúc này ông ấy mới tìm đến ta, hy vọng ta sẽ thực hiện lời hứa năm xưa.”
Phó Ngự Phong kinh ngạc nhìn Ôn Tranh Hữu, cậu không ngờ rằng một ông nội luôn vô lý hoang đường trong mắt anh hóa ra lại thương yêu quan tâm anh nhiều đến như vậy.
“Ông nội của cháu… ông ấy… thật sự đã nghĩ ngợi nhiều rồi.”
Ôn Tranh Hữu lại lắc lắc đầu tiếc nuối.

Nhấn Mở Bình Luận