Khổng Tự Bạch nghe được lý do như vậy thì không nói gì nữa, nhìn Ôn Lương ờ bên cạnh, nhìn
thấy vẻ mặt buồn bã của cô, anh ta không đành lòng thở dài, nhìn Khổng Tự Bạch :
“Sài tiên sinh , không cỏn cách nào khác nữa sao? ”
Sài Khả Đông bất lực giang tay:” Khồng tiên sinh, tôi cũng đã tổ chức cuộc thi nhiều năm như vậy, tôi biết rất rõ ý nghĩa của việc các tác giả bỏ cuộc ở giữa cuộc thi. Đặc biệt như ôn tiểu thư, chúng tôi không đành lòng để một người chơi có tiềm năng và đang ở rất gần chức vô địch như vậy rút lui. Nhưng người mua đã đưa ra thông báo cuối cùng rằng bức
tranh sẽ bị mang đi vào ngày mai. Phó tiên sinh đã ủy thác cho chúng ta chuyển tiền vào tài khoản của ôn tiểu thư. Nói một cách khó nghe, bây giờ Phó tiên sinh có tất cả quyền sở hữu đối với bức tranh, anh ấy muốn mang đi, chúng tôi đây.”
Khổng Tự Bạch nghe hiểu, điểm mấu chốt chính là Phó Ngự Phong.
Ôn Lương cũng hiểu rằng lần này Phso Ngự Phong đang cố lợi dụng của công để trục lợi!
Cô liếc nhìn Sài Khả Đông đang
có vẻ mặt khó xử trước mặt, trong lòng khẽ thở dài, nói:
“Sài tiên sinh, tôi đồng ý, anh có thể trả lời người mua.”
Khổng Tự Bạch trợn to mắt:
“Nhưng mà, A Lương , như vậy đối với em thật không công bằng!
II
Ôn Lương cười nói với Khổng Tự Bạch: “Anh Tự Báhcj, mục đích ban đầu tôi vẽ bức tranh này là là thể hiện tâm hồn của mình, và với ý định ban đầu này, tôi cảm thấy rằng một số người thật sự
rất thích bức tranh của tôi, như vậy quan trọng hơn vị trí đầu tiên trong cuộc đua. Anh nghĩ sao? ”
Trái tim của Khổng Tự Bạch bị rung động mạnh mẽ.
Anh ta nhìn ôn Lương trước mặt, không nói ra được trong lòng có cảm giác gì.
Thật hiếm khi cô có một trí tuệ rộng lớn như vậy ở độ tuổi trẻ này.
Khổng Tự Bạch nhìn ôn Lương thật sâu, không chút nao núng khen ngợi:
“A Lương, em thật sự là cô gái tốt bụng nhất mà anh từng gặp.”
Hiểu được lấy hay bỏ, hiểu được bao dung.
Ôn Lương cười cười, không nói gì-
Nếu được lựa chọn, cô chắc chắn sẽ không phải là cô gái tốt bụng nhất! Sáng sớm ngày hôm sau, các khách tham quan không thể chen chúc trong ngày hôm qua để xem “Lương mục” dậy sớm, chặn ở lối vào của phòng triển lãm vị trí. “Lương mục” không biết khi nào nó đã bị thay
thế bởi các tác phẩm khác.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
“Không biết, hôm qua đến đây nó vẫn được treo ở đây mà!”
“Có thể là anh đọc nhầm hay không?”
“Không thể nào! Xung quanh có rất nhiều người, nhìn lầm cái gi chứ không thể nhìn lầm cái này được!
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!