Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Kết hôn thay thế được chồng như ý - Ôn Lương Phó Ngự Phong (Truyện full)

Tống Thu nhìn thấy Sở Trầnliền kêu lên một tiếng, đột nhiên nhận ra mình hơi lớn tiếng, vội vàng che miệng lại.
Sở Trần nhìn qua có chút giật mình.
Tống Nhan đêm nay nhất định là đóa hoa đẹp nhất.
Theo quan điểm của Sở Trần, sự xuất hiện của Tống Nhan trong bữa tiệc của nhà họ Hoàng tối nay nhất định sẽ trở thành tâm điểm chú ý của toàn trường.
Sở Trần đã định sẵn sẽ làm hộ hoa sứ giả cho đêm nay.
Nhưng bây giờ, nơi Tống Nhan và Tống Thu đang ngồi, phương viên trong vòng mười mét không
có bất kỳ ai.
Phảng phất cảm giác như tránh ôn thần vậy, từng người một đi qua đều tránh né.
ôn Như Mộ trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn, nghe thấy lời này, lập tức đứng thẳng người, bỏ một củ sen gạo nếp vào bát của Phó Ngự Phong, cười nói:
“Ngự Phong cũng biết rồi, làm gì cần chú ờ đây vòng vo chứ?”
Phó Ngự Phong nhíu mày nhìn đồi ăn còn trong bát, bình tĩnh đẩy bát đi, không có trả lời lời nói Ôn Như Mộ, ngược lại là nhìn ôn Lương, nhẹ giọng nói:
“Ăn ít thôi, món chính còn chưa tới.”
ôn Lương im lặng đặt đũa xuống, giảm thiểu cảm giác tồn tại, lấy điện thoại di động ra chơi một mình, như thể không quan tâm đến cuộc trò chuyện cùa hai người.
Thấy cô ngoan ngoãn, Phó Ngự Phong quay đầu nhìn ôn Như Mộ, sắc mặt không tốt, ánh mắt không đáy, tim của ôn Như Mộ như xuyên thủng.
“ Ôn tiên sinh, tôi biết ý định của ông. Nếu muốn tôi nói tới dự án Vịnh Nam Thành giao cho ôn gia không phải là không thể được, nhưng chắc chắn sẽ không
phải là cách từ bỏ quyền đấu thầu.”
Nói xong, anh nhìn thấy sắc mặt Ôn Như Mộ trầm xuống, đáy lòng phi một tiếng, lại tiếp tục nói:
“Tôi hoàn toàn có thể giao dự án Vịnh Nam Thành cho ôn gia, nhưng người thực hiện cuối cùng sẽ là Hà Ngạn.”
Ôn Như Mộ nghe lời này, không hờn giận mở miệng:
“Ngự Phong không tin chú?”
Mục đích của Ôn Như Mộ không
phải là không bao giờ tiếp quản một dự án từ người khác, ông ta muốn là có quyền đấu thầu toàn bộ dự án Vịnh Nam Thành.
Nếu như theo những gì Phó Ngự Phong nói, nhà họ ôn làm dự án Nam Thành, mà người đấu thầu là tập đoàn Hà Ngạn, sẽ không giúp được gì cho ôn gia, làm sao có thể làm được!
Vẻ mặt Phó Ngự Phong không thay đổi, nói tiếp:
“ Ôn tiên sinh, ông đừng lo lắng, nghe lời tôi nói xong cũng không muộn để ông đưa ra quyết định.”
ôn Như Mộ bình tĩnh lại rồi nói:
“Cậu tiếp tực đi.”
Phó Ngự Phong cười nhẹ. “Hà Ngạn không phải nhà họ ôn, mới sang Trung Quốc và chưa tạo dựng được chỗ đứng vững chắc. Có thể nói, dự án Vịnh Nam Thành là cơ hội để Hà Ngạn thể hiện sức mạnh của mình trước công chúng. Nói thẳng ra là tôi sẽ không nhường cơ hội này cho người khác . Đừng nói tới kết quả đấu thầu đã được công bố, nếu như lúc này nhượng toàn bộ dự án đấu thầu cho ôn gia, vậy chắc hẳn sẽ có rất nhiều lời đồn đại từ
bên ngoài.”
Câu này là đúng, ôn Như Mộ suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Vậy cậu nghĩ như thế nào?”
Vừa dứt lời, ông ta sợ rằng lần này Phó Ngự Phong sẽ từ chối yêu cầu của minh, không khỏi bổ sung:
“Ngự Phong, lần trước cậu cũng đã nói, tình hình hiện tại của ôn thị không được như trước, cả tập đoàn đang khẩn cấp cần dự án mới này để lấy lại sự tự tin, việc thất bại trong việc đấu thầu dự án Vịnh Nam Thành đã ảnh hưởng
không thể xóa nhòa đối với ôn thị, nếu cậu không đồng ý, ôn thị có thể gặp nguy hiểm!”
Ôn Như Mộ quay đầu nhìn ôn Lương đang ở bên cạnh liếc mắt một cái rồi nói tiếp:
“Lương Lương cũng là người của công ty. Tôi tin rằng nếu công ty gặp nguy hiểm, con bé sẽ rất buồn, phải không, Lương Lương?”
Ôn Như Mộ nhìn ôn Lương uy hiếp, Ôn Lương đột nhiên bị ông ta gọi tên“ à ”, bối rối gật đầu.
“Ò..vâng!”
Phó Ngự Phong liếc cô cười nửa miệng, ôn Lương toàn thân chấn động, cúi đầu im lặng.
Phó Ngự Phong quay đầu nhìn về phía Ôn Như Mộ, ánh mắt sắc bén đầy cảnh cáo:
“Tốt hơn hết Chủ tịch ôn đừng hết lần này đến lần khác trộn lẫn chuyện cá nhân vào trong chuyện công việc!”
Điều này có nghĩa là anh ta không chuẩn bị sẵn sàng xem xét mối quan hệ thông gia giữa hai
gia đình.
Ôn Như Mộ trái tim kịch liệt chìm xuống, vừa mở miệng liền phát hiện mình không nói ra được lời nào.
Ôn Như Mộ cân nhắc một lúc, và nói: “Hà Ngạn sẽ đấu thầu dự án Vịnh Nam Thành, toàn bộ dự án có thể được giao cho ôn thị. Trong thời gian này, Hà Ngạn sẽ không đề cập đến quyền đấu thầu của dự án với công chúng, và sẽ xử lý trong bóng tối. Tương đương với bên ngoài, dự án này vẫn là của ôn thị, vậy chủ tịch ôn có hài lòng với việc này không? ”
Phó Ngự Phong nhìn ôn Như Mộ bằng đôi mắt sâu thẳm, lớn tiếng nói. Ở Đông Phong, đấu thầu dự án không chỉ có nghĩa là một nhóm có được quyền xây dựng dự án mà còn cả quyền quản lý. Nếu không trúng thầu, thị trường sẽ không công nhận tính pháp lý của dự án Vịnh Nam Thành do Ôn thị đảm nhận là hợp pháp, thậm chí có hoàn thành thì lúc đó bán cũng không được.
Ôn Như Mộ hơi trầm ngâm liềnhiểu được ý của Phó Ngự Phong, ông ta vẫn hỏi không rõ:
“Hà Ngạn thật sự không giải thích
được quyền sở hữu quyền đấu thầu sao?”
Phó Ngự Phong không khỏi chế nhạo.
“Nếu ngài ôn Như Mộ không muốn, thì quên đi. Tôi không cần cùng ngài ở đây lãng phí thời gian.”
Nội bộ Ôn thị thâm hụt nghiêm trọng, nhưng ôn Nhu Mộ vẫn không thể đem bản thân hợp tác với các công ty khác, thay vào đó, chính là vì cái tôn nghiêm buồn cười của ôn thị mà liên tục tự mình đề nghị đấu giá quyền đấu thầu. Phó Ngự Phong cực kỳ khinh thường.
“Nghe Ngự Phong nói gì kìa, chú sao có thể không muốn! Haha, chú biết Ngự Phong vẫn đang nghĩ về chú. Cháu nhượng bộ lớn như vậy đối với dự án này, chỉ cần đợi hai ngày nữa xong chuyện, cháu cùng Lương Lương về nhà, tôi sẽ bảo thím làm một
bàn ăn ngon mời cháu! ”
Phó Ngự Phong cười khẽ nói:
“ Vậy thì không cần đâu, ôn tiên sinh, như tôi đã nói vừa rồi, chuyện công việc của chúng ta không xen vào chuyện cá nhân khác. Nếu ông sẵn lòng, hãy nói về việc phân chia quyền lợi!”
“Ý cậu là gì?”
Phó Ngự Phong chế nhạo:
“Chủ tịch Ôn cảm thấy, trên đời này có gì không công mà làm ra tiền không? Việc phân chia lợi ích
sau khi hai công ty ký kết thỏa thuận hợp tác không phải là chuyện bình thường sao? “
Ôn Như Mộ sắc mặt cực kỳ không tốt.
” Ngự Phong, chúng ta là người một nhà. Sao lại nói những lời khách sáo như thế này, ôn gia và tập đoàn Hà Ngạn của cậu hiện tại đang bí mật hợp tác. Dù là công ty nào kiếm tiền, cuối cùng cũng là tiền của gia tộc. Có cần phải chia rõ ràng như vậy không?
Phó ngự Phong thở dài.
” ôn tổng luôn có thói quen xem nhẹ lời nói của người khác. Nếu đã như vậy, bữa cơm này chúng ta không cần án nữa.”
Vừa nói, anh vừa quay đầu nhìn Ôn Lương đang ờ bên cạnh, thấy cô nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, ngây người nhìn anh, không khỏi cong lên khóe miệng.
“Đến đẩy tôi, chúng ta về nhà.”
Ôn Lương liếc mắt nhìn ôn Như Mộ ở bên cạnh, nhưng không nhúc nhích.
Lông mày Phó Ngự Phong nhảy
dựng lên.
“Ôn Lương, nên nhớ là em gả cho tôi!”
Ý tứ tiềm ẩn là không cần để ý suy nghĩ của người khác.
Nhưng Phó Ngự Phong không nói những lời này, anh nhìn thẳng vào mắt Ôn Lương, khi nhìn thấy đôi mắt ướt như nai tơ của cô đang rụt rè nhìn anh, trái tim anh bất giác mềm ra.
“Hay là em muốn về nhà với chủ tịch Ôn, hả?”
ôn Lương vội vàng lắc đầu, bảo cô về nhà với ôn Như Mộ, còn không bằng là về biệt thự Nam Sơn với Phó Ngự Phong. ít nhất cô có thể có không gian riêng tư của mình ở đó.
Ôn Như Mộ nhìn chằm chằm ôn Lương vẻ mặt trầm xuống, trong lòng mắng cô vô dụng, suy tư một hồi mới hỏi:
“Chờ đã! Ngự Phong, nếu cậu có điều kiện gì có thể nói ra, tôi có thể tham khảo xem.”
Phó Ngự Phong nhíu mày.
” ôn tổng không sợ tôi công phu sư tử ngoạn sao?”
Ôn Như Mộ khó thờ. Sợ thì làm sao mà không sợ! Nhưng ông ta còn sợ rằng một khi Phó Ngự Phong rời đi, dự án sẽ coi như chấm hết!
“Tôi tin Ngự Phong sẽ không coi thường mối quan hệ họ hàng giữa chúng ta. Hơn nữa, tập đoàn Ôn thị là một trong những tập đoàn lớn nhất Đông Thành, có khả năng và tiềm lực tài chính. Nếu thực sự muốn hợp tác, tập đoàn ôn thị cũng là lựa chọn tốt nhất.””
ông ta mỉm cười, nhìn Phó Ngự Phong.
“Bỏ qua chuyện công và tư, chúng ta có đánh gãy xương cốt thì vẫn còn gân, tóm lại đều là người một nhà.”
Phó Ngự Phong không nói. Nếu không phải vi tình hình nội bộ của tập đoàn Đông Phong không rõ, anh sẽ không lựa chọn hợp tác với Ôn thị vào lúc này. ôn Như Mộ tuy không phải đồ vật này nọ, lại thích đùa giỡn khi nói chuyện, nhưng có một câu ông ta nói đúng, tuy rằng tập đoàn ôn thị tuy rằng thua, nhưng danh tiếng
từ khi thành lập đến bây giờ vẫn còn, ờ Đông Tahníh cũng là một tập đoàn có tầm ảnh hưởng, nếu hợp tác, đối với tập đoàn Hà Ngạn cũng có lợi, không có hại .
Đây cũng là lý do tại sao Phó Ngự Phong rất khó chịu với ôn Như Mộ, nhưng bây giờ anh vẫn có thể ngồi xuống nói chuyện với ông ta.
“Hà Ngạn phải được theo dõi trong suốt quá trinh để đảm bảo chất lượng của toàn bộ dự án. Sau khi dự án hoàn thành, Hà Ngjan sẽ nắm giữ 30% cổ phần.”
Lông mày ôn Như Mọ nhảy lên kịch liệt.
“Hà Ngạn định chi bao nhiêu tiền?”
Phó Ngự Phong nhìn ôn Như Mộ như vừa hỏi một câu ngốc.
“ Ôn tiên sinh, lúc đầu ông đã nói là ông sẽ được trả tiền cho dự án! Ông lại quên mất rồi sao?”
Ôn Như Mộ sắc mặt tối sầm.
“Cho nên, cậu muốn dùng quyền quản lý của dự án Vịnh Nam Thành để lấy đi 30% doanh thu?”
Phó Ngự Phong chế nhạo:
“Rốt cuộc là ai bạch nhãn lang tay không? Tôi tin rằng chủ tịch Ôn phải rõ ràng hơn tôi.”

Ôn Như Mộ đột ngột đứng lên, nhìn Phó Ngự Phong với đôi mắt đỏ rực:
” Phó Ngự Phong, cậu cho rằng tôi và cậu là đứa trẻ ba tuổi lông lá sao? Chỉ là quyền quản lý mà thôi, đã muốn tôi đưa cho cậu mấy chục mấy trăm triệu tiền lãi. Cậu nghĩ tôi ngu ngốc sao? ”
Phó Ngự Phong nhìn Ôn Như Mộ
cười, những gì anh nói đều rất vô hại.
“Ôn tiên sinh, ông không phải nói như vậy sao? Chúng ta là một gia đình, người một nhà không nói hai nhà đều là tiền, ai khiếm cũng được, không phải sao?”

Nhấn Mở Bình Luận