Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Kết Hôn Trước, Yêu Sau

2.

Ngày hôm sau, Thẩm Nghiễn Châu xin nghỉ một ngày.

Tôi không làm gì cả ngày.

Ngày kế tiếp, Thẩm Nghiễn Châu vẫn xin nghỉ phép như cũ.



Mãi cho đến ngày thứ năm, tôi nhìn Lê Hạo nằm vắt chéo chân đung đưa trên sopha.

Cuối cùng không nhịn được mà đánh nó một cái.

“Lại đây, viết địa chỉ nhà thầy Thẩm của em ra đây cho chị.”

“Nếu không lúc ông Lê bà Trần hỏi, chị sẽ nói cả tuần em chỉ nằm, một chữ cũng không đụng vào.”

Giọng nói buồn bực của Lê Hạo vang lên: “Cũng được, vậy chị dẫn em đi cùng.”

Dẫn thằng nhãi này?

Quá vướng víu, không dẫn.

Em tôi nhăn nhó giải thích.

“Mang em đi với.”

“Nhà thầy Thẩm rất xa, một mình chị đi không an toàn.”

Sau đó tôi lái xe mang Lê Hạo đi tìm Thẩm Nghiễn Châu.

Lê Hạo không nói sai, nhà Thẩm Nghiễn Châu ở rất xa, hơn nữa lại còn vừa cũ vừa lộn xộn.

Tôi rẽ lần thứ tám trong một con đường chật hẹp.

Lần đầu tiên tôi biết trong thành phố vẫn có một nơi cũ nát như vậy.

Cuối cùng, sau lần rẽ thứ n, tôi không nhịn được mà hỏi: “Lê Hạo, thầy Thẩm của em ở xa như vậy sao?”

“Xa thế này, em chắc mỗi ngày cậu ấy đều từ đây đến dạy học cho em đấy chứ?”

Lê Hạo cất điện thoại, nghiêm túc nhìn tôi nói: “Đúng vậy, hành trình mỗi ngày đều phải hơn hai tiếng. Vừa rồi chị cũng thấy đấy, có một đoạn đường dài không có xe bus. Nói cách khác, anh ấy còn phải đi bộ một tiếng đồng hồ.”

Tôi im lặng.

Lê Hạo tiếp tục nói: “Cho nên, bà chị của em ơi, chị bỏ qua thầy Thẩm đi.”

Tôi nhíu mày không nói thêm gì.

Cuối cùng, chúng tôi cũng gặp được Thẩm Nghiễn Châu trong căn phòng đi thuê chật hẹp.

Anh ốm, trong nhà lại chỉ có một mình.

Tôi đưa tay sờ trán anh, nóng đến dọa người.

Thẩm Nghiễn Châu cố hết sức để mở mắt: “Sao chị lại ở đây?”

Tôi bĩu môi đỡ anh: “Tới cứu cậu đấy Thẩm Nghiễn Châu.”

Lê Hạo đỡ anh lên xe, tôi lái xe đưa anh đến bệnh viện.

Từ đó về sau, tôi thương lượng với Thẩm Nghiễn Châu, trong lúc gia sư, anh ở lại nhà chúng tôi.

Kết quả anh lại nhíu mày nhìn tôi, giống như tôi không có ý tốt vậy.

“Không cần phiền phức như vậy.”

Tôi đổi cách thuyết phục: “Vậy được rồi, mỗi ngày tôi đưa đón cậu, chuyện này thì được chứ?”

Anh không trả lời, đeo cặp lên, chuẩn bị về nhà.

Chín giờ rưỡi tối, đã không còn xe bus.

Tôi cầm chìa khóa xe lên, nói với bóng lưng anh: “Thầy Thẩm, tôi đưa cậu về.”

Anh ngồi bên ghế phó lái, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Đến lúc dừng đèn đỏ, tôi đưa tay vẫy trước mặt anh.

Anh đột nhiên mở mắt nắm lấy tay tôi, hung dữ nói: “Lê Lê, đừng trêu đùa tôi.”

Tôi nháy mắt với anh: “Cậu chưa thử thì sao biết tôi không thật lòng?”

Anh thở dài, nghiêm túc nói với tôi: “Tôi biết rõ chị cảm thấy thế nào về tôi.”

“Chúng ta căn bản không phải người của một thế giới.”

Bầu không khí trong xe lạnh xuống, tôi suy nghĩ gì đó đánh tay lái.

Cho đến khi Thẩm Nghiễn Châu đẩy cửa xuống xe nói nhỏ: “Cảm ơn chị. Sau này không cần phiền phức như vậy nữa.”

Tôi vẫy tay với anh: “Được! Sáng mai tám giờ, tôi sẽ đến đón cậu đúng giờ.”

Anh sững người đứng nguyên tại chỗ, tôi xoay tay lái quay đầu.

Đuôi xe quẹt vào cột điện.

“Chị cẩn thận chút…”

Tôi thò đầu ra: “Cậu lo cho tôi sao?”

Anh đè mũ lưỡi trai xuống, tôi hạ cửa xe vẫy tay với anh: “Tạm biệt thầy Thẩm! Mai tôi đến đón cậu!”

Trong kính chiếu hậu, tôi thấy anh vẫn luôn nhìn cho đến khi xe tôi rời đi hẳn.

 

Nhấn Mở Bình Luận