Mẹ An Cửu – Chu Tĩnh Di mấy đời dòng dõi thư hương, năm xưa tang lễ cha, để lại gia sản lớn như thế cho một mình mẹ Nguyễn Quân lo liệu, lại dồn tất cả tâm huyết trên người con gái Chu Tĩnh Di này, trước khi Chu Tĩnh Di gả cho Tống Hưng Quốc có một người yêu thanh mai trúc mã là Lương Đông, bởi vì hoàn cảnh gia đình không tốt, lại luôn đầu cơ trục lợi(lợi dụng cơ hội để kiếm lợi riêng một cách không chính đáng.), Nguyễn Quân không thích. Dưới sự kiên quyết phản đối của Nguyễn Quân, cuối cùng Chu Tĩnh Di vẫn phải gả cho người mẹ lựa chọn – Tống Hưng Quốc.
Một người thanh cao (trong sạch và cao thượng) kiêu ngạo, là một người đàn ông chủ nghĩa lớn, cuộc sống sau khi cưới có thể tưởng tượng được. Bởi vì đắn đo sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu của công ty, mẹ vẫn kiềm chế, bởi vì sau đó lại có An Cửu, cộng thêm hàng năm Tống Hưng Quốc đi chi nhánh công ty ở nước ngoài, Chu Tĩnh Di cũng làm việc ở bên ngoài, quan hệ của hai người có chút nới lỏng.
Cho đến khi An Cửu vừa được ba tuổi, Chu Tĩnh Di và Lương Đông lén lút yêu đương, lại giấu diếm chuyện lén sinh một đứa con gái ở ngoài bị mọi người phát hiện, mâu thuẫn càng trở nên gay gắt. Nguyễn Quân xụ mặt tự mình đi nhận lỗi với nhà họ Tống, thề thốt không cho Chu Tĩnh Di và Lương Đông sinh ra con gái riêng nữa, cũng hứa hẹn không ít chỗ tốt, mới không đến bước ồn ào ly hôn.
Sau lần đó mặc dù Chu Tĩnh Di bị người nhà họ Tống nhốt, nhưng trái tim người phụ nữ lại ở chỗ Lương Đông ấy. Một là phá hủy hạnh phúc cả đời của cô sinh đứa con gái chồng có cũng được mà không có cũng được, một là sinh đứa con gái với người đàn ông yêu thích không đủ khả năng hẹn gặp, trong đó người thân vừa nhìn thì biết.
Từ đó về sau, Tống Hưng Quốc cũng quang minh chính đại(ngay thẳng, rõ ràng, không chút mờ ám) tìm đàn bà ở bên ngoài, có lúc vì khiêu khích Chu Tĩnh Di còn công khai mang về nhà qua đêm, Chu Tĩnh Di đã sớm không ôm hi vọng vào Tống Hưng Quốc, chỉ mắt điếc tai ngơ. Có lần bé An Lâu vì bảo vệ mẹ mà trêu đùa người đàn bà kia, bị Tống Hưng Quốc đánh cho một trận tàn nhẫn, ngay lúc đó lòng Chu Tĩnh Di chan chứa nhớ tình một đêm với Lương Đông đẹp trai, chỉ coi An Cửu nghịch ngợm rước lấy phiền phức cho bà ta, ngoài một câu bực dọc ra cũng chưa từng bảo vệ.
Tình huống như thế vẫn duy trì đến khi năm An Cửu mười tuổi ấy, một năm kia, Lương Đông bệnh nặng, mạng sống bị đe dọa, thiếu chút nữa không thể cứu trở về, cũng vì chuyện đó làm cho tình mẹ của Chu Tĩnh Di mở ra, lấy dũng khí không nghe lời Nguyễn Quân, không tiếc tất cả hậu quả ly hôn với Tống Hưng Quốc trở về người phụ nữ bên cạnh Lương Đông. Lúc đó chuyện ầm ĩ này rất khó nhìn, Nguyễn Quân giận dữ đau tim, một cơn bệnh không dậy nổi, sau đó thân thể vẫn không tốt, vừa qua đời mấy năm trước.
Trong nhà này, người chỉ bảo vệ An Cửu, chỉ có thể để cho An Cửu nghe lời ngoan ngoãn đứng yên cũng đã chết.
Sau đó, Tống An Cửu phản nghịch đến đỉnh cao nhất.
Nếu như không phải là lúc ấy có Phó Cảnh Hi tồn tại thỉnh thoảng nhắc nhở tâm thiếu nữ của cô, có lẽ bây giờ cũng phải ầm ĩ quá mức hơn.
Sau khi cha mẹ ly hôn, An Cửu thuộc về Tống Hưng Quốc, nhưng cô thật sự không cho người khác bớt lo, nhà cửa cãi nhau không yên, cộng thêm vợ bé gối đầu thổi một chút gió vào tai ông ta(trèo lên giường nói bóng gió đây mà-.-), Tống Hưng Quốc quyết định bỏ quyền nuôi dưỡng Tống An Cửu.
Con gái không phải là của ông, tại sao lại do một mình ông dạy, dạy tốt rồi không ai nói ông được, dạy không tốt thì tất cả đều là lỗi của ông, ông là một thành viên hội đồng quản lí thị trường, đầu tiên là phụ nữ bên ngoài, nữa là con gái khác người, sắc mặt cũng mất nhanh. Cưới vợ rất khó khăn, còn sinh một thằng con mập mạp, ông nhất định sắp xếp qua tất cả, bắt đầu một cuộc sống mới.
Sau khi biết được tính toán của Tống Hưng Quốc, Chu Tĩnh Di tự nhiên không chịu, cô không tiếc bất cứ giá nào đổi cuộc sống mình muốn, làm sao chịu đón nhận cục diễn rối rắm này nữa, làm khó cho Lương Đông sao?
Mà một ngày kia Phó Thần Phương xuất hiện, chính là cha mẹ ruột thịt của An Cửu, mẹ ghẻ cha ghẻ, em trai em gái, ngày đó mọi người tề tụ một nhà thảo luận vấn đề quyền sở hữu An Cửu.
Ngày đó, Tống Hưng Quốc mang theo vợ bé tìm tới cửa, Chu Tĩnh di tức giận liên tục gọi hơn chục cuộc điện gọi Tống An Cửu đang đua xe ở bên ngoài trở về gấp.
Lúc ấy trong lòng An Cửu phiền muộn, lúc đua xe không cẩn thận thì lật xe xuống, may mắn khả năng phản ứng nhanh nhẹn nên không đáng ngại, cũng không quan tâm Thẩm Hoán sợ hãi mà muốn kéo cô đi bệnh viện, sững sờ tại chỗ thì lôi lên xe mô – tô bên ngoài dường cái, sau đó trực tiếp phi nhanh đến chỗ ở của Lương Đông.
Quản gia ở phía sau liều lĩnh hét sợ hãi khuyên cô nên đổi quần áo thì tốt hơn, cứ dáng vẻ đầy bụi đất này đi thẳng vào trong. Không ngoài dự liệu chân vừa mới bước đi vào thì bị Tống Hưng Quốc đập một chén trà xuống.
“Mày xem bộ dáng mày giống cái gì!” Tống Hưng Quốc nhìn cô khó khăn lắm tránh qua chén trà này, nghe tiếng nện vỡ vụn trên sàn nhà càng tức giận hơn.
An Cửu liếc mắt không chút để ý, Chu Tĩnh Di thấy cô tránh không kịp và Lương Giai Giai vui sướng khi người gặp họa, ngoài ra còn có vẻ mặt chẳng phân biệt được Lương Đông và mẹ ghẻ Phương Như.
Trường hợp ngày hôm nay này Lương Giai Giai vốn làm người đi sau không nên có mặt ở đây, nhưng cô quá lo lắng Chu Tĩnh Di sẽ nhất thời mềm lòng nhận lấy quyền nuối dưỡng Tống An Cửu, giỏi nhõng nhẽo.
Kéo dài thời gian trốn tránh không muốn trở về, cô muốn tự mình kiểm tra, tóm lại nhất định không thể cho cô ta vào cửa nhà họ Lương, đó là nhà của cô.
An Cửu tùy tiện kéo cái ghế ngồi xuống, “Hôm nay ông lại sòng phẳng, ít nói nhảm, gọi tôi trở về có chuyện gì nói thẳng đi!”
“Khốn kiếp!!! Mày cho rằng mày đang nói chuyện với ai!” Nếu như trong tay vẫn còn chén trà, Tống Hưng Quốc khẳng định một lần nữa lại ném ra ngoài.
“Chu Tĩnh Di cô nhìn đi! Đây chính là con gái tốt cô sinh! Tóm lại tôi không dạy được! Nếu nó ngoan còn chưa tính, cô xem cái bộ dáng này của nó, nếu cô tốn tâm tư sẽ không như vậy?””Lúc ly hôn tòa án đã xử An Cửu thuộc về ông, bây giờ cưới vợ sinh con thì rảnh rỗi muốn đẩy phiền phức cho tôi, thật ra ông nghi được đấy! Tôi cho ông biết, không thể nào! Còn nữa, cái gì gọi là tôi sinh con gái tốt, chẳng lẽ không phải con gái ông sao?”
Tống Hưng Quốc liếc Lương Đông một cái, lộ một nụ cười ác độc, “Ai biết có phải con gái của tôi hay không!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!